Chàng Rể Phế Vật

Chương 466: Giám Khảo Đặc Biệt Là Anh





Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Chu Cảnh.
Bọn họ đều đang đợi Chu Cảnh giải thích.
Chu Cảnh cầm khối kim loại màu bạc trong tay, cúi đầu quan sát khối kim loại màu bạc này, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.

Thậm chí, tay cầm khối kim loại của ông ta còn đang run rẩy, Chu Cảnh trầm mặc, bởi vì đúng như Trần Xuân Độ nói, ông ta thật không cách nào đánh giá được giá trị khối nguyên thạch này, vì bản thân ông ta cũng không biết đây là vật gì, nên không thể nào đánh giá.
Chu Cảnh nghiến răng, thời gian chầm chậm trôi qua, trên khán đài, ánh mắt đổ dồn về phía Chu Cảnh càng ngày càng nhiều, rất nhiều khán giả ầm ĩ bàn tán, tại sao Chu Cảnh chậm chạp không nói ra...!chẳng lẽ ông ta có điều gì khó nói sao?
Mặt Chu Cảnh đỏ lên, ông ta vắt hết óc, gần như lục tìm tất cả ký ức liên quan đến đổ thạch một lần, nhưng đều không tìm được bất kỳ miêu tả gì liên quan tới khối kim loại thần bí cổ quái này.
Sự thật là, bản thân Chu Cảnh cũng không biết cuối cùng là cái gì.
Lúc lâu sau, Chu Cảnh chợt ngẩng đầu, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông ta bỗng mở miệng nói: "Tôi không biết."
Trên khán đài lập tức trở nên ầm ĩ, không ai ngờ, Chu Cảnh lại không biết cuối cùng đây là cái gì.
"Không phải ông là người nắm quyền nơi này sao, sao ngay cả bên trong khối nguyên thạch là cái gì mà ông cũng không biết chứ?" Trần Xuân Độ Bình tĩnh nhìn Chu Cảnh, từng câu nói của anh đều mang theo giọng điệu cực kì lạnh nhạt, nhưng rơi vào tai Chu Cảnh, lại có vẻ rất chói tai.
"Tôi chưa từng nhìn thấy cái gì giống thế này." Chu Cảnh nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, gằn từng chữ một, e là ông ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ khuất nhục nói ra những lời này như vậy...!nhưng ông ta là người có quyền, một người có quyền nói ra những lời này, chẳng khác nào đang tự vả mặt.
"Chưa từng nhìn thấy sao?" Trần Xuân Độ đầy hàm ý nhìn chằm chằm Chu Cảnh: "Ông thế nhưng là người có quyền nhất trong các giám khảo, ông không biết thì có thể tùy tiện bảo khối nguyên thạch này không còn giá trị sao?" Trần Xuân Độ hờ hững mở miệng.

"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Chu Cảnh trừng mắt với Trần Xuân Độ, ông ta bị Trần Xuân Độ châm chọc đến không thể nhịn được nữa, lạnh giọng dứt khoát nói: "Vậy cậu biết đây là cái gì sao?"
Trên khán đài, sự chú ý của các khán giả lại đổ dồn vào Trần Xuân Độ, bọn họ cũng không kìm được tò mò, rốt cuộc giám khảo mặc đồ đen thần bí mời riêng này có lai lịch gì, mà lại dám nói chuyện với giám khảo Cảnh như thế, quá phách lối.
"Chẳng lẽ ngay cả bạc chìm ngàn năm mà giám khảo Cảnh cũng chưa từng nghe tới sao?" Trần Xuân Độ liếc nhìn khối kim loại màu bạc kia, bình tĩnh nói.

"Rốt cuộc bạc chìm ngàn năm là thứ gì?" Trên khán đài, Lê Kim Huyên, tổng giám đốc nữ thần xinh đẹp cau mày lại, nhìn chằm chằm màn hình lớn, dù cô cũng hiểu một chút về đổ thạch, nhưng loại giống như bạc chìm ngàn năm này thì hầu hết người trong vòng đều chưa nghe nói, làm sao cô có thể biết được.
"Kỳ lạ, sao tôi càng nhìn càng thấy người kia quen mắt nhỉ?" Sự chú ý của Lê Kim Huyên nhanh chóng bị Trần Xuân Độ hấp dẫn, cô càng ngày càng hiếu kỳ về anh, giám khảo thần bí mời riêng này càng ngày càng khiến tổng giám đốc nữ thần cảm thấy không khỏi quen thuộc.
Nghe thấy Lê Kim Huyên nói vậy, Tô Loan Loan bên cạnh vẻ mặt phức tạp, tất nhiên cô ta không thể nói cho Lê Kim Huyên nguyên nhân.
"Bạc chìm ngàn năm..." Trong khán đài, Ngọc Thành Vọng chăm chú quan sát màn hình lớn, ánh mắt phức tạp, trong lòng không khỏi run rẩy.
Ngọc Thành Vọng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Chung Cực Tam Đao lần này lại có nhiều thần liệu hiếm thấy chỉ có trong truyền thuyết xuất thế như vậy.
Bảo thạch hai màu...!sao lửa mặt trời, bạc chìm ngàn năm, những thần liệu hiếm thấy này này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí ngay cả Ngọc Thành Vọng cũng sắp quên mất sự tồn tại của chúng, một ngày kia, bọn chúng cứ như vậy xuất hiện trước mặt Ngọc Thành Vọng.

Như Trần Xuân Độ nói, tất nhiên Ngọc Thành Vọng hiểu hơn bất kỳ kẻ nào, cái này, ngoài là bạc chìm ngàn năm thì không có bất kỳ khả năng gì.
"Rốt cuộc bạc chìm ngàn năm là thứ gì?" Khán giả bên cạnh Ngọc Thành Vọng tò mò hỏi, tất nhiên có nhiều người không hiểu, tên bạc chìm ngàn năm nghe có vẻ rất vĩ đại, nhưng không ai biết, rốt cuộc nó là cái gì.
"Thương bạc Long Đảm Lượng mà Thường Sơn Triệu Tử Long sử dụng trong truyền thuyết chính là dùng bạc chìm ngàn năm chế tạo ra, mà thương bạc Long Đảm Lượng đó có tồn tại hay không, đến nay còn có chờ nghiên cứu, còn có một truyền thuyết, thương bạc đó đã trở thành tổ khí được thờ phụng của nhà họ Triệu...!Nhưng không ai biết được rốt cuộc bạc chìm ngàn năm là cái gì, loại kim loại này cũng chỉ tồn tại trong trong truyền thuyết, không nghĩ tới, hôm nay vinh dự được nhìn thấy một lần..."
Ngọc Thành Vọng bỗng chậm rãi mở miệng, khiến sắc mặt khán giả bên cạnh khi ngước nhìn Ngọc Thành Vọng lập tức trở nên cung kính.
Nhà họ Ngọc có địa vị cực cao trong giới đổ thạch, mà Ngọc Thành Vọng lại là người đứng đầu nhà họ Ngọc, tất nhiên được người kính ngưỡng.
"Vậy đây chính là cùng loại với kim loại chế tạo ra thương bạc Long Đảm Lượng sao?" Một vị khán giả khác mở miệng hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.