Chàng Rể Phế Vật

Chương 474: Đêm Đáng Sợ!





Lê Kim Huyên giận dữ bất bình đứng ở đó nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt xinh đẹp không có chút thiện ý.

Thái độ của Lê Kim Huyên với Trần Xuân Độ tốt đẹp không được mấy giờ, đừng nói trước kia Trần Xuân Độ còn lừa dối Lê Kim Huyên lâu đến vậy, chuyện này sao có thể bảo không giận cho được.

Mà bây giờ, cô lại bị Trần Xuân Độ gọi lại, cô dường như đã sắp ở bên bờ vực chuẩn bị bùng nổ.

Trần Xuân Độ nhìn cửa phòng bao, ánh mắt sâu xa khó lường không thể nói rõ, anh chậm rãi nói: “Tô Loan Loan là vệ sĩ của em, loại chuyện này nên để cô ấy làm.


Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, chỉ thấy lúc này Tô Loan Loan cũng đứng lên, gật đầu với Lê Kim Huyên.


Lúc này sắc mặt của tổng giám đốc nữ thần mới dịu đi không ít, cô “hừ” một tiếng, quay đầu sang một bên, không nhìn Trần Xuân Độ nữa.

Tô Loan Loan chậm rãi đi đến cửa phòng bao, sau khi cô ta mở cửa phòng ra, thấy người đứng bên ngoài phòng, sắc mặt có chút ngơ ra.

Sau đó, Tô Loan Loan quay đầu lại nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Đến tìm anh đó.


“Tìm tôi?”
Trần Xuân Độ đứng dậy cất bước đi ra, đến chỗ cách không xa với cửa phòng bao, anh đã nhìn thấy người đứng ngoài cửa.

“Là ông à.

” Trần Xuân Độ thấy người tới không phải ai khác mà chính là Ngọc Thành Vọng.

Ánh mắt Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ đã hoàn toàn thay đổi, thật ra ở Chung Cực Tam Đao Ngọc Thành Vọng chủ động rút lui là bị Trần Xuân Độ uy hiếp, ông ta cũng hết cách, sau khi biết được thân phận của Trần Xuân Độ, thái độ của Ngọc Thành Vọng đối với Trần Xuân Độ thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Tôi có thể đi vào nói chuyện không?” Ngọc Thành Vọng cẩn thận dè dặt nhìn vào trong, hỏi.

“Đương nhiên có thể.



Lê Kim Huyên biết là Ngọc Thành Vọng, sắc mặt liền trở nên vui mừng, vội qua chào hỏi.

Suy nghĩ của Lê Kim Huyên rất đơn giản, nếu như có thể kết giao với Ngọc Thành Vọng, tập đoàn Lê thị sở hữu hai vị đại tướng là Trương Bảo Thành và Ngọc Thành Vọng, rất có thể sẽ có thể chân chính bước chân vào ngành đổ thạch, tập đoàn Lê thị cũng sẽ phát triển thuận lợi hơn ở Yên Kinh.

“Cô Lê.

” Ngọc Thành Vọng tuy đang tuổi trung niên, nhưng vẫn còn một sức quyến rũ kì lạ không thể diễn tả bằng lời, tạo hình râu quai nón có thể mê hoặc được hàng triệu thiếu nữ.

Chỉ là bây giờ nhìn Ngọc Thành Vọng có vẻ tiều tụy, âu sầu, như đang lo lắng chuyện gì đó.

Sau khi Trần Xuân Độ và Ngọc Thành Vọng vào gian phòng nhỏ đó, còn lại Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành nhìn nhau với vẻ mặt nghi hoặc, một lúc sau, Lê Kim Huyên mới lên tiếng hỏi Trương Bảo Thành: “Ông biết hai người họ có thỏa thuận gì không?”
Trương Bảo Thành lắc đầu, Lê Kim Huyên nhìn cửa gian phòng nhỏ kia như có điều suy tư.

Bên cạnh phòng bao có một gian phòng nhỏ, bên trong có sofa, TV và một vài bàn mạt chược, để cung cấp dịch vụ giải trí cho khách hàng khi ăn no cần tiêu hóa.

Sau khi Trần Xuân Độ bước vào gian phòng, anh không chút khách khí ngồi xuống sofa, lấy ra một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, dùng chiếc bật lửa Zippo thuần vàng 24K châm lửa, hít sâu một hơi rồi nhả khói ra.

Sau khi Ngọc Thành Vọng bước vào, Trần Xuân Độ ngồi vắt chân, nhìn Ngọc Thành Vọng, vẫy tay nói: “Ngồi đi.


Sau khi Ngọc Thành Vọng ngồi xuống, ông ta liền nhìn thấy cái bật lửa kia được đặt trên bàn thủy tinh, hai mắt ông ta ngưng đọng lại, lập tức cầm nó lên, nắm trong lòng bàn tay nghịch một chút, ánh mắt ông ta sáng lên: “Đồ tốt!”

“Ông cũng biết xem hàng phết nhỉ.

” Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, nhìn Ngọc Thành Vọng với vẻ mặt như lưu manh nói.

Ngọc Thành Vọng cười: “Nhà họ Ngọc tuy là có truyền thống đổ thạch lâu đời, nhưng đổ thạch và giám định ngọc lại có cái hay khác nhau của chúng, nhất là người của nhà họ Ngọc còn biết rõ lịch sử hơn so với những người khác trong giới đổ thạch, năng lực trên việc giám định ngọc cũng mạnh hơn đôi chút.


“Vậy ông có thể nhìn ra được lai lịch của chiếc bật lửa này không?” Trần Xuân Độ nhàn nhạt hỏi.

Ngọc Thành Vọng trầm ngâm chốc lát, xoay ngang dọc chiếc bật lửa trong tay, một lúc sau, ánh mắt Ngọc Thành Vọng tập trung vào phần đáy của chiếc bật lửa, vừa nhìn đã thấy được một hàng chữ nhỏ được khắc trên đó.

Đó là một chuỗi kí tự tiếng Anh, Ngọc Thành Vọng học sâu hiểu rộng không chút do dự phiên dịch nó rồi đọc ra: “Tặng cho người đàn ông em yêu nhất, Daisy Irving.


“Đây không phải là đồ của nữ tổng giám đốc khu vực toàn cầu của công ty Zippo sao… Không ngờ lại là quà của cô ấy!” Sắc mặt Ngọc Thành Vọng khẽ thay đổi, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc, ở xã hội thượng lưu, rất nhiều người đều biết đến công ty Zippo, người nắm giữ khu vực toàn cầu chính là tổng giám đốc của công ty, Daisy!
Công ty Zippo trước nay chỉ làm những đồ dùng cao cấp cho các những người quý tộc, rất có danh tiếng trong giới thượng lưu, Trần Xuân Độ ở trước mặt ông ta lại sở hữu món quà của nữ tổng giám đốc Zippo tặng! Sao có thể chứ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.