Chàng Rể Phế Vật

Chương 486: Vây Quét Long Vương!





Yên Kinh, thành phố vô cùng sầm uất có lịch sử nguồn gốc từ xa xưa, hiện giờ bị màn đêm sâu thẳm yên tĩnh che phủ, mà giờ phút này mặt đất hơi rung động, xa xa nơi cuối con đường, có vô số điểm đen dày đặc đang nhanh chóng tiến vào Yên Kinh!
Cũng không lâu lắm, tiếng nổ liên tiếp vang dội như sấm từ đằng xa truyền đến, quanh quẩn trên không trung Yên Kinh.

Đó là những chiếc xe tăng! Cùng với vô số xe bọc thép, tạo thành đội xe, tựa như dòng nước lũ mãnh liệt tràn đến! Khí thế hung mãnh!
“Bộp bộp bộp…” Tiếng mặt đất bị ma sát đè ép từ nơi xa truyền đến, những chiếc xe tăng chạy với tốc độ cao vượt xa tốc độ của xe con thông thường!
Bỗng nhiên, một chiếc máy bay trực thăng từ trên những chiếc xe tăng xe bọc thép này nhanh chóng bay lên, một lão già mặc quân trang tóc mai bạc trắng ngồi trên ghế trong máy bay trực thăng đang rung động lắc lư dữ dội, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mà trên vai ông ta gắn mấy ngôi sao sáng chói, đủ để chứng minh ông ta là một vị tướng quân cao cấp, cũng là người chỉ huy của tác chiến lần này!
Nhận được Kinh nhờ vả, ông ta mang theo gần nghìn binh lính tinh nhuệ đến, trợ giúp Kinh một tay!
“Báo cáo, chúng tôi đã dùng máy cảm ứng nhiệt khóa chặt mục tiêu, mục tiêu đang ở trước mắt, khoảng cách với mục tiêu đã không đến một nghìn mét.


” Một vị tướng sĩ lên tiếng.

Lão già chợt mở mắt ra, khoảnh khắc ông ta mở mắt, đôi mắt ông ta xuất hiện ánh sáng lấp lóe, mà trên người ông ta thì bộc phát ra một luồng khí thế vô hình mà mạnh mẽ, đủ để khiến cho tướng sĩ trong máy bay trực thăng lộ vẻ kính sợ.

“Tăng tốc đi đến, tất cả tiến vào trạng thái tác chiến, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!” Sau khi lão già nói xong, lúc vị tướng sĩ kia đi truyền đạt mệnh lệnh, ông ta mới chậm rãi ngồi xuống, hai mắt dần dần trở nên sâu thẳm, dường như đang suy nghĩ cái gì, thì thầm nói: “Long Vương, rốt cuộc có thật sự mạnh mẽ như trong truyền thuyết… lại muốn đích thân tôi dẫn đội chiến đấu, dù gì cũng chỉ là một người bình thường, cần phải làm lớn chuyện đến vậy sao?”
Lão giả tự lẩm bẩm, trong chiến lược của ông ta, cũng không đặt Long Vương trong truyền thuyết này vào mắt, đối với miêu tả về Long Vương trong truyền thuyết tại một số án lệ, ông ta hoàn toàn không tin, ở trong mắt của ông ta, suy cho cùng sức mạnh cá nhân vẫn là nhỏ bé, như sâu như kiến, không cách nào lay động sức mạnh của một nhóm người.

Vì vậy khi Kinh nói với ông ta, mặc dù ông ta đã đồng ý với Kinh đích thân ra trận, nhưng trong lòng cũng không coi trọng.

Không lâu lắm, từng chiếc từng chiếc xe chiến đấu bọc thép rầm rầm lái vào thành phố, không lâu nữa, yên tĩnh trong cả thành phố sẽ bị phá vỡ!
Những con đường bị xe tăng và xe chiến đấu nghiền ép đi qua, đều bởi vì không chịu nổi sức ép mà rạn nứt thay đổi hình dạng, để lại một cái lại một cái hố nhỏ, mà những chiến xe tăng và xe chiến đấu đó đang nhanh chóng chạy về phía khách sạn Trần Xuân Độ ở!
Mà lúc này, bên ngoài khách sạn, Tô Loan Loan đang mang theo mấy người Lê Kim Huyên ngồi trên một chiếc xe con màu đen, từ trong gara của khách sạn phi ra ngoài, nhanh chóng đi về nơi xa.

Lê Kim Huyên ngồi ở bên cạnh Tô Loan Loan, vẻ mặt có mấy phần không hài lòng, cô nhìn về phía Tô Loan Loan đang có vẻ mặt nghiêm túc nặng nề, hỏi: “Tô Loan Loan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại muốn chúng ta vội vã rời đi như vậy, chúng ta còn chưa cầm hành lý đâu…”
“Tổng giám đốc Lê, cô nghe tôi đi, chờ lát nữa cô sẽ biết, nơi đó cực kỳ nguy hiểm.

” Tô Loan Loan nói.

Sắc mặt Lê Kim Huyên đầy nghi hoặc: “Không phải cô đã giải quyết hết sát thủ bên kia rồi sao, nào còn có nguy hiểm.



Tô Loan Loan nghẹn lời, tất nhiên cô ta không tiện nói với Lê Kim Huyên rằng cô ta cũng không biết rốt cuộc vì sao vẫn còn nguy hiểm, nhưng cô ta không dám nghi ngờ lời nói của Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ để cô ta mang Lê Kim Huyên rời khỏi nơi đó, tất nhiên có nguyên nhân.

“Tổng giám đốc Lê, bây giờ tôi cũng không tiện nói với cô.

” Tô Loan Loan ấp úng một lúc lâu mới nói ra một câu như vậy.

Khách sạn ở nơi xa xa phía sau bọn họ đã trở thành một biển lửa, ánh lửa ngút trời, vô số cột khói đen đậm đặc cuồn cuộn bay lên, cảnh tượng này khiến Lê Kim Huyên hoàn toàn khiếp sợ!
Lê Kim Huyên gần như chưa từng gặp cảnh tượng thế này, loại cảnh tượng hiếm có này chỉ thấy trong phim chiến tranh hoành tráng, mà bây giờ, lại thật sự xảy ra trước mặt Lê Kim Huyên!
“Tại sao có thể như vậy…” Lê Kim Huyên nhìn máy bay trực thăng không ngừng lượn quanh khách sạn, vẻ mặt dại ra.

“Mau rời khỏi nơi này, sắp bị máy bay trực thăng phát hiện rồi.

” Tô Loan Loan là người tỉnh táo nhất lên tiếng, máy bay không ngừng lượn quanh khách sạn, dường như vẫn luôn tìm cái gì.

“Những thứ kia là đang nhằm vào chúng ta sao?” Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, nghiêm nghị chất vấn.

Tô Loan Loan lắc đầu, đối với Lê Kim Huyên, cô ta chỉ có thể vờ như không biết rõ tình hình.

“Vậy cô nhìn thấy Trần Xuân Độ không?” Chỉ sợ chính bản thân Lê Kim Huyên cũng không nhận ra, khi nhắc đến Trần Xuân Độ, giọng nói của cô đều mang theo run rẩy.


“Không, không biết anh ta đi đâu rồi.

” Tô Loan Loan trả lời.

“Trần Xuân Độ…” Ánh mắt Lê Kim Huyên phức tạp nhìn về phía khách sạn xa xa, tên kia sẽ đang ở trong khách sạn sao?

Khách sạn, trong phòng bao, Trần Xuân Độ ngồi dưới đất nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tiếng vang dội của máy bay trực thăng từ đằng xa truyền đến, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, thậm chí trong đôi mắt không hề nổi lên chút gợn sóng nào, giống như đã đoán được từ trước.

“Khóa chặt mục tiêu!” Trong máy bay trực thăng, một vị tướng lĩnh lên tiếng.

“Phóng.

” Trong máy bay trực thăng, vị lãnh đạo tóc mai đã bạc trắng kia nói, giọng điệu sắc bén ác liệt!
“Rõ!”
“Rầm rầm!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.