Chàng Rể Phế Vật

Chương 487: Long Vương Khó Thoát!





Bên trong Nhà họ Lê, năm phút trước vẫn là cảnh tượng tối đen như mực, mà năm phút sau khi điện thoại màu đen kia vang lên, toàn bộ Nhà họ Lê đèn đuốc sáng trưng, các thuộc hạ từ trong các gian phòng xông ra, theo sát sau lưng Lê Thần Vũ, xông vào trong mật thất.

Bên trong mật thất, thuộc hạ trước đó hệt như pho tượng, lúc này cầm điện thoại, cung kính chờ ở một bên, sau khi nhìn thấy Lê Thần Vũ đi vào mật thất, cung kính đưa điện thoại cho Lê Thần Vũ, nói: “Cậu Lê, điện thoại của cậu.


Lê Thần Vũ nhận điện thoại, phất phất tay nói: “Các anh đi ra ngoài đi.


Chờ sau khi tất cả thuộc hạ đều rời đi, Lê Thần Vũ hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Yên Kinh loạn rồi, Kinh dẫn đầu đại quân muốn tiêu diệt Long Vương, trong khoảng thời gian này, Nhà họ Lê các cậu phải khiêm tốn chút.

Nếu Long Vương không chết, chắc chắn một ngày nào đó Yên Kinh sẽ gặp tai họa đổ máu!”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói già nua chỉ nói xong một câu như vậy rồi rụp một tiếng cúp điện thoại.

“Long Vương…” Trong lòng Lê Thần Vũ rung động, đôi mắt lóe ra ánh sáng sâu thẳm phức tạp!
Hiển nhiên Lê Thần Vũ không ngờ đến, cuộc điện thoại đánh thức toàn bộ Nhà họ Lê lại là bởi vì Long Vương mà có!
Anh ta càng không ngờ đến, Long Vương lại có thể dẫn ra lửa giận của Kinh!
Bỗng nhiên, Lê Thần Vũ bật cười ha hả, lẩm bẩm: “Long Vương, xem ra hôm nay là ngày chết của anh!”
“Đối đầu với Kinh, thật sự là không biết sống chết.

” Kinh hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sâu thẳm: “Xem ra đã có người ra tay giúp tôi.


Lê Thần Vũ nói xong, thoáng nhìn Nhà họ Lê bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt, khóe miệng cong lên nở nụ cười, quay người đi vào gian phòng trong Nhà họ Lê: “Đều trở về đi ngủ đi.


“Cậu Lê, không cần áp dụng cách đối phó sao?”
“Cần gì, dù Long Vương có kiêu căng thế nào đi nữa, đứng trước mặt Hùng Sư kia, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.


” Lê Thần Vũ thản nhiên trả lời.

“Chúng ta chỉ cần im lặng xem trò vui, đứng ngoài quan sát là được rồi.


“Vâng.


Lê Thần Vũ và thuộc hạ của Nhà họ Lê trở về gian phòng của mình, rất nhanh Nhà họ Lê đèn đuốc sáng trưng lại trở về tối đen như mực.


Không chỉ riêng Nhà họ Lê như vậy, nửa đêm, vô số gia tộc của Yên Kinh đều nhận được đủ loại tin tức ngầm, có người bàn bạc kế hoạch chu đáo rồi mới quyết định, có người rục rịch chờ đợi cơ hội làm gì đó.

Mà lúc này, khách sạn hoàn toàn biến thành một vùng hoang phế!
Vô số tướng sĩ bao vây xung quanh khách sạn, tướng lĩnh được trang bị súng ống đầy đủ, sớm đã tạo thành ba vòng vây kín kẽ không một khe hở, nơi này, ngay cả một con ruồi cũng khó mà bay ra ngoài! “Láo xược!”
Trên máy bay trực thăng, bỗng nhiên lão già kia trợn mắt, tức giận quát lên một tiếng, tung người nhảy một cái!
“Ầm!”
Lão giả nặng nề rơi xuống mặt đất, mặt đất xung quanh khách sạn đều chấn động rung lên, dưới chân lão già tràn đầy vết nứt, mà lão già thì bước từng bước lại gần Trần Xuân Độ, ông ta nhìn Trần Xuân Độ chằm chặp, quát lớn: “Cậu đã bị truy nã hạng nhất, vậy mà vẫn có can đảm nhập cảnh!”
“Tôi trở về, chỉ là vì bảo vệ người phụ nữ của tôi.


” Trần Xuân Độ thản nhiên trả lời.

“Cậu đã tàn sát vô số, hai tay cậu đã dính máu tanh vô tận, Long Vương, cho dù cậu có tên tuổi danh vọng ở nước ngoài thì cũng vô dụng ở nơi này của tôi!” Mỗi một câu của lão già đều cuồn cuộn như sấm, rung động hư không, hùng hồn vang dội!
“Kinh và Hộ đã báo cáo toàn bộ hành động của cậu cho tôi, bây giờ cậu buông tay chịu trói, còn có thể kéo dài thời gian, nếu không, lập tức xử lý!”
Lão già nhìn Trần Xuân Độ chăm chú, quát lớn, toàn bộ họng súng của tướng sĩ, họng pháo của xe tăng đều khóa chặt Trần Xuân Độ!
Bầu không khí chợt trở nên căng cứng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng!
Không khí hoàn toàn tĩnh mịch, im bặt… Đột nhiên, Trần Xuân Độ bật cười.

Trần Xuân Độ lướt nhìn những tướng sĩ có vẻ mặt nghiêm túc ở xung quanh, hắn bỗng nhiên phát ra tiếng cười, trong giọng nói tăng thêm đắng chát và châm chọc: “Các ông dựa vào quân cờ chính nghĩa, nhưng có biết mâu thuẫn giữa tôi và hai người kia? Anh ta nói cho ông biết tôi ở chỗ này, vậy ông có biết anh ta ngay cả người nhà của tôi cũng không buông tha?”
Sau khi nói xong, Trần Xuân Độ quét mắt nhìn mọi người, gằn từng câu từng chữ: “Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta… ta ắt tiêu diệt!”
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, lập tức bước chân ra, bỗng nhiên biến mất ngay tại chỗ!
“Nổ súng!”
Lão già ra lệnh, nhưng vẫn chậm một bước!
“Tạch tạch tạch…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.