Chàng Rể Phế Vật

Chương 501: Đám Heo Mập Không Đắc Tội Nổi!





Giọng nói của Trần Xuân Độ rất to, nói với giọng to như thế nên lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người ở xung quanh, Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên tức khắc trở thành tiêu điểm ở đó.
Lúc này Tổng Giám đốc nữ thần cực kì xấu hổ, đôi mắt xinh đẹp tức giận nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra từ trong đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên!
"Anh..." Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ chằm chằm, răng cắn lên đôi môi đỏ mọng.

Ánh mắt đầy sát khí đó như là muốn băm vằm Trần Xuân Độ ra vậy!
Trần Xuân Độ nghiêng đầu nhìn Lê Kim Huyên và mỉm cười nói: “Kim Huyên, chúng ta đi thôi!"
"Cô Lê à, đây là...!chồng cô?" Người đàn ông đó ngạc nhiên hỏi.
"Vâng..." Lê Kim Huyên đang định giải thích rõ, đột nhiên, Trần Xuân Độ ôm eo Lê Kim Huyên và đột ngột dùng lực, cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên nhất thời không không chế được thế là ngã về phía Trần Xuân Độ.
Rồi đôi môi của Trần Xuân Độ bỗng hôn lên!
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bỗng trợn lên, theo bản năng cô muốn kháng cự và né tránh, nhưng mà bàn tay đó của Trần Xuân Độ lại ôm chặt cô khiến cô không thể tránh được!
Lê Kim Huyên chỉ đành trơ mắt nhìn Trần Xuân Độ hôn lên!

Hai môi chạm vào nhau, trong đầu Lê Kim Huyên trống rỗng!
"Này..." Cả người Lê Kim Huyên đều bối rối, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại! Cơ thể mềm mại bỗng trở nên cực kì cứng ngắc!
Tất cả mọi người đều yêu lặng! Những vị khách quý lúc trước định xem chuyện cười của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, giờ thấy hai người ngọt ngào ôm hôn nhau trước mắt mọi người thì lập tức sững sờ, như sấm vang bên tai!
Trong giới thượng lưu thanh cao tao nhã này, trong bữa tiệc riêng của một gia tộc lớn ở Yên Kinh, Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên làm ra hành động này đúng là quá chói mắt!
"A..." Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trợn to, nhìn Trần Xuân Độ chằm chằm, lúc này cơ thể mềm mại của cô cứng đờ và run rẩy, cả người sững sờ!
Người vốn dĩ thông minh thanh khiết như cô khi đối mắt với tình huống bất ngờ này, thực sự không hề có chút chuẩn bị trước nào về mặt tâm lí!
Chẳng bao lâu ánh mắt của những khách quý bị hấp dẫn sự chú ý ở xung quanh đều nhìn hai người Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, ánh mắt dần trở nên đầy hứng thú.
Ánh mắt của những khách quý đó khi nhìn Lê Kim Huyên trở nên đầy cười nhạo, nhiều người bắt đầu xì xào bán tán thảo luận về thân phận của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.
Nhà họ Lê khổng lồ, con cháu chi chính và chi thứ đông đúc, trừ một vài con cháu chi chính được người ta biết đến rộng rãi ra, có rất nhiều người tuy cũng họ Lê nhưng quan hệ với người trong tộc cực kì xa cách, dễ dàng trở thành những gương mặt lạ.
Mà sự xuất hiện của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, cùng với giá trị nhan sắc của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên cách nhau một trời một vực càng khiến nhiều người tò mò hơn.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cuối cùng Lê Kim Huyên cũng phản ứng lại, dùng sức đẩy Trần Xuân Độ ra và sửa sang lại mái tóc đen nhánh rối loạn, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên mảng hồng mê người, có một sự xinh đẹp khó nói.
Lồng ngực Lê Kim Huyên đập lên xuống dữ dội, liên tục hít thở sâu.

Khi cô nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt xinh đẹp dữ tợn trợn lên, ánh mắt như có thể băm Trần Xuân Độ ra trăm mảnh, dường như chỉ muốn lập tức giết chết Trần Xuân Độ thôi!
Lúc này cả người Lê Kim Huyên đầy sát khí, răng cắn lên đôi môi đỏ mọng, cả người nóng bừng! Nhất là gương mặt xinh đẹp đó của cô vô cùng nóng khiến cô cực kì xấu hổ!
"Khốn kiếp! Vô liêm sỉ!" Răng Lê Kim Huyên cắn chặt lên đôi môi đỏ mọng đến mức sắp cắn trầy da chảy máu!
Giọng nói khẽ khàng yêu kiều của Lê Kim Huyên không khiến những khách quý xung quanh đó nghe được, những vị khách đó đó nhìn thấy sắc hồng mê người trên mặt Lê Kim Huyên thì sắc mặt càng hứng thú hơn.
"Kim Huyên, anh đang giải vây giúp em đấy." Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói, tuy nói thế nhưng sắc mặt đầy vô lại của anh lại chẳng có chút thành khẩn nào.
Không chỉ có thế, điều khiến Lê Kim Huyên không chịu nổi đó là giọng nói của Trần Xuân Độ thì bình tĩnh hờ hững, nhưng khi nhìn lên đôi môi đỏ mọng đầy đặn của Lê Kim Huyên vẫn cứ liếm môi.

Lê Kim Huyên đỏ mặt như quả táo đã chín, trong mắt Trần Xuân Độ cô trông càng quyến rũ hơn, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra một sức hấp dẫn vô bờ.
Trong mắt nữ thần Tổng giám đốc, hành động liếm môi của Trần Xuân Độ càng giống một loại trêu ghẹo đùa bỡn hơn, giống như đang hồi tưởng lại cảm giác khiến gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nóng bừng, mặt đỏ như sắp chảy máu!
"Khốn kiếp!" Lê Kim Huyên cắn chặt răng, nếu nơi này là thành phố T thì cô đã gọi người bắt Trần Xuân Độ lại và thả sông Hoàng Phổ từ lâu rồi!
Nhưng giờ đang ở Yên Kinh, cô không quyền không thế, ngoại trừ việc bị Trần Xuân Độ làm cho tức giận giẫm chân thì không thể làm gì Trần Xuân Độ được!

Nhưng Lê Kim Huyên không biết, chẳng biết từ khi nào mà người đàn ông trò chuyện ban nãy đã lúng túng rời đi, còn trò hề nho nhỏ như này nhanh chóng khiến khách khứa xung quanh mất hứng thú, dồn dập cười rồi lắc đầu và quay người đi.
Cũng vào lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên vươn tay, bàn tay to như cái kìm cầm lấy cổ tay trắng mềm như tuyết của Lê Kim Huyên, kéo Lê Kim Huyên không nói lời nào lại, sáp lại gần nói: “Hôn dễ khiến người khác rơi vào hoàn cảnh lúng túng nhất...!Hiểu không?"
Ánh mắt Trần Xuân Độ đầy ẩn ý, nhỏ giọng nói chuyện khiến gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cừng đờ, sau cùng thì bình tĩnh lại và sắc mặt hòa hoãn đi.
Rồi đột nhiên Lê Kim Huyên cúi đầu, sau khi nhìn thấy bàn tay như cái kìm của của Trần Xuân Độ thì gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên cứng ngắc!
"Buông ra! Lê Kim Huyên lập tức vươn bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn ra véo tai Trần Xuân Độ.
Sắc mặt Trần Xuân Độ cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên nhăn nhó: “Đừng đừng đừng...!Đau đau đau..."
Khi Trần Xuân Độ vừa buông tay ra thì Lê Kim Huyên thở phì phò rồi dồn sức đẩy Trần Xuân Độ ra, ngay đó thở hổn hển quay đầu đi mất.
Hai người lại làm ra một trận ồn ào lập tức gây ra sự chú ý của một vài vị khách.
Trần Xuân Độ chưa đi chạy được mấy bước, còn chưa đuổi kịp Lê Kim Huyên được thì đột nhiên đoàn người ở một bên khác xuất hiện một trận ồn áo náo động khiến Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ không khỏi dừng bước lại.
Lê Kim Huyên chậm rãi xoay người, giây phút trận ồn áo đó xuất hiện trong lòng cô bỗng có một linh tính chẳng lành.
Còn Trần Xuân Độ thì híp mắt lại, nhìn về đám người nhốn nháo ở đằng xa, ánh mắt thâm thúy, không ai nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì.
"Cậu Lê đến rồi!" Chẳng biết là ai nói trước, ngay lập tức tin tức này truyền khắp phòng khách chỉ trong chớp mắt.
Trong phòng tiếp đãi khách khứa siêu lớn đủ chứa trên trăm người này được trang trí nguy nga lộng lẫy, cực kì xa hoa, khiến những vị khách xung quanh vô cùng cảm khái, ánh mắt nhìn Lê Thần Vũ cũng thêm phần ý tứ khó hiểu.
"Nghe nói cậu Lê là người nối nghiệp của Lê Hồng đấy."
"Chẳng phải trước đó chủ nhà quyết định người nối nghiệp là Lê Thần Yên sao, sao giờ lại thành Lê Thần Vũ vậy?"
"Lê Hồng từng cảm thấy Lê Thần Vũ không đủ chững chạc nên mới quyết định là Lê Thần Yên.

Ai ngờ Lê Thần Yên không còn nữa, hết cách rồi mới chọn cậu hai này đây, nghe nói chủ nhà còn đích thân chỉ dạy cậu hai này nữa?"
"Vị thế của chủ nhà ở nước C này cao quý, có thể để ông ấy chỉ dạy cho Lê Thần Vũ, đủ để thấy được ông ấy coi trọng cậu hai này.

Xem ra cậu hai này thật sự là người tốt nhất để thừa kế nhà họ Lê, chẳng có quan hệ gì với chúng ta cả."
"Đó chẳng phải là lời thừa sao, chúng ta thân là người nhà họ Lê nên cuộc sống đã tốt hơn người bình thường nhiều lắm rồi, còn muốn mong cầu xa xỉ gì nữa.

Cậu hai thừa kế nhà họ Lê là xu thế tất nhiên rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải nghe theo quy phục anh ta thôi!

Đám đông sôi nổi bàn luận, Lê Kim Huyên nghe thấy lời nói chuyện của những người nhà họ Lê ở xung quanh thì thần sắc trên gương mặt xinh đẹp càng nghiêm trọng hơn.

Hiển nhiên cô đã rõ, khi Lê Thần Vũ ở thành phố T đã khó đối phó thế rồi, huống chi bây giờ đang ở Yên Kinh, hơn nữa còn ở trong Lê phủ, chuyến này của mình nguy hiểm chồng chất!
Lê Kim Huyên lo lắng nhìn Tô Loan Loan, Tô Loan Loan liếc mắt với Lê Kim Huyên mới khiến Lê Kim Huyên yên tâm hơn một chút.
Sau khi Tô Loan Loan an ủi Lê Kim Huyên xong thì nhìn Trần Xuân Độ, kết quả thấy Trần Xuân Độ mặt không sợ hãi hết quay sang trái lại nhìn sang phải, chẳng hề có chút gì nghiêm trọng và đề phòng như Lê Kim Huyên.
"Chào cậu Lê!"
"Chào cậu Lê!"
"Lần đầu gặp cậu Lê, đúng là tướng mạo tuấn tú phong cách lịch sự!"
Đột nhiên đám đông đồng loạt chủ động nhường ta một con đường, một người xuất hiện ở phía cuối con đường mà mọi người nhường ra.
Người đó đứng ở đó nhưng lại có một khí chất vô hình, cứ như là dù bây giờ anh ta ở đâu thì đều là tiêu điểm, là trung tâm của nơi đó!
Khi người đó nghiêng đầu nhìn tới, ánh mắt sâu xa triền miên khiến cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên lập tức run lên, nhịp tim mất kiểm soát đập nhanh hơn!
Ánh mắt sâu xa đó rõ ràng còn bá đạo hơn trước nhiều, khiến người ta thần hồn run rẩy!
Hơi thở của Lê Kim Huyên dồn dập rối loạn, đôi mắt xinh đẹp của cô bắt gặp ánh mắt của Lê Thần Vũ nhưng gần như bị đập tan ngay lập tức! Thậm chí khiến cô không ngẩng đầu nổi!
Lê Thần Vũ, nơi này là địa bàn của anh ta, khí thế của anh ta, gần như là khí thế của người đứng ở vị trí không thể bị đánh bại!
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên tái nhợt, cô đột nhiên kịp nhận ra, mình đến Lê phủ chính là sai lầm lớn nhất!
Mình đúng là tự chui đầu vào lưới!
Lê Thần Vũ đứng cách đó không xa, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, bình tĩnh, chỉ khi nhìn về Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên thì trong đôi mắt sâu xa không có chút gợn sóng nào mới thoáng hiện thêm sự bỡn cợt đầy trào phúng!
Đó chính là ánh mắt bình tĩnh và chế nhạo khi nhìn cá trong chậu!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.