Chàng Rể Quân Vương

Chương 103: Chương 103




Đúng lúc đám người chị Hồng này đang bàn tán linh tinh thì nhìn thấy Trương Thác.

“Ôi chao, đây không phải anh hùng của chúng ta hay.

sao?” Chị Hồng giở giọng quái gở: “Thế nào, ngày hôm qua thích làm anh hùng, hôm nay đến để thu dọn đồ đạc cút xéo đi đấy à?”
“Ai nói không phải chứ” Một cô gái trẻ tuổi nói chuyện với chị Hồng lườm một cái trắng mắt: “Thời buổi này.

luôn’eó,những người cho răng mình quá quan trọng”
Trương Thác liếc nhìn mấy người bọn họ mệt cái, không nói gì Cửa phòng làm việc của giám đốc mở ra.

La Linh bước ra, mát liếc nhìn Trương Thác: “Họ Trương kia, anh to gan lắm đấy, ngày hôm qua gây ra phiền toái lớn như vậy, đến giờ này mới đi làm? Nói đi, anh định xử lý chuyện này như thế nào?”
Trương Thác cũng không thèm nâng mí mắt, đi về chỗ ngồi của mình ngồi xuống: “Tôi đã nói với Chủ tịch Lâm rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này”
“Anh xử lý chuyện này?” La Linh lộ ra vẻ mặt nực cười: “Dựa vào một người mới như anh sao, anh định xử lý thế nào? Bây giờ lập tức đi xin lỗi anh Roth cho tôi!”
“Tại sao?” Trương Thác lộ ra vẻ mặt vô cùng nghỉ ngờ, nhìn về phía La Linh: “Chuyện ngày hôm qua, không phải tôi làm rất tốt sao? Chảng lẽ có thể mặc cho bọn họ bắt nạt người ta hay sao?”
“Ha” La Linh cười khẩy một tiếng: “Anh cảm thấy mình làm như vậy không sai? Chúng tôi đông người như vậy, vất vả thời gian dài như vậy, việc hợp tác sắp thành công rồi, cũng chỉ vì sự xúc động của một mình anh mà toàn bộ đều đổ sông đổ biển hết sao? Anh khiến cho mọi cố gắng của mọi người đều trở thành uổng phí!”
“Yên tâm, không đâu” Trương Thác thu dọn đồ đạc trên bàn một chút: “Tôi sẽ tìm được công ty hợp tác mới, đến lúc đó vẫn có thể đàm phán thành công hạng mục, mọi người sẽ không cố gắng vô ích”

“Tìm được công ty hợp tác mới? Trương Thác, e rằng anh đang nói chuyện viển vông đấy?” La Linh khoanh tay trước ngực.

Chị Hồng tiếp lời: “Nghé con mới sinh không sợ hổ thôi!”
“Đúng vậy, có những người thật sự cho rằng tìm đối tượng hợp tác đơn giản như vậy sao, mạnh miệng mà không sợ đau lưỡi kìal”
Từng tiếng lại từng tiếng châm chọc vang lên, đều đến từ phía mấy người chị Hồng bên kia.

La Linh mở miệng: “Trương Thác, đây chính là biện pháp.

giải quyết mà anh nói với Chủ tịch Lâm, anh sẽ tìm một công ty hợp tác khác sao?” “Đúng”
Chị Hồng lộ ra vẻ mặt buồn cư: y anh nghĩ Phòng.

Nghiệp vụ này của chúng ta phải đợi anh bao lâu, một năm? Hay là năm năm? Mọi người chúng tôi cũng không giống như ai đó, muốn làm gì thì làm cái đó, tiền lương này phát ra còn phải đi nuôi gia đình nữa đấy”
“Ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi sẽ tìm được một công ty hợp tác khác” Sau khi Trương Thác thu dọn đồ đạc xong, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Buồn cười chết mất! Ba ngày, anh cho rằng anh là cái gì? Công ty xuyên quốc gia của Pháp, đừng có mạnh miệng như thết Nghe lời Giám đốc La, nhanh chóng đi xin lỗi anh Roth đi! Chúng tôi cũng không dám chơi đùa kiểu này với anh đâu” Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc khêu gợi dựa vào tường, mắt nhìn ngón tay của mình, vẻ mặt coi thường.

Trương Thác vừa nói ra ba ngày xong, những người ban đầu còn có chút thương hại Trương Thác, sắc mặt cũng hơi thay đổi, ba ngày †ìm được tập đoàn xuyên quốc gia để hợp tác, đây không phải khoác lác thì là cái gì?
Con ngươi La Linh cũng xoay mấy vòng, sau đó mở.

miệng: “Được, ba ngày đúng không, họ Trương kia, anh cũng đừng nói La Linh tôi không cho anh cơ hội, anh Roth này, tôi sẽ thu xếp ba ngày nữa, ba ngày sau, nếu anh không tìm được đối tượng hợp tác mới, phải ngoan ngoãn đi xin lỗi anh Roth, đến lúc đó người ta bảo anh làm cái gì, anh đừng có từ chối!”
“Tùy cô” Trương Thác dửng dưng đáp lại một câu, anh đi đến trước mặt Thu Vũ, gõ gõ bàn Thu Vũ: “Đi, theo tôi ra ngoài chạy nghiệp vụ”
“Ờ” Thu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, thật thà đi theo đằng sau Trương Thác.

Trong phòng làm việc, đám người chị Hồng nhìn bóng lưng Trương Thác rời đi, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

“Giám đốc La, họ Trương này hơi kiêu ngạo rồi đó!”
“Đúng đấy, không tự nhìn xem bản thân mình là thứ gì, tôi đi làm nhiều năm như vậy, lần đầu gặp phải một nhân viên mới kiêu ngạo như vậy!”
La Linh lắc lắc đầu, không nói gì, miệng lại hiện lên một nụ cười khẩy.


Bước chân Trương Thác rất nhanh, khiến cho Thu Vũ phải chạy theo mới kịp.

“Anh Trương, thật xin lỗi, đều tại tôi hại anh rồi” Trên gương mặt Thu Vũ tràn đầy áy náy.

“Cái gì? Hại tôi?” Vẻ mặt Trương Thác khó hiểu.

“Ôi” Thu Vũ lo lắng giậm chân: “Anh Trương, đây chính là tập đoàn xuyên quốc gia của Pháp đấy, trong vòng ba ngày, anh có thể tìm được đối tượng hợp tác khác không, thật ra ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ rồi, chuyện này tôi xử lý cũng không đúng, con gái đi ra ngoài chạy nghiệp vụ, bị người ta đụng chạm một chút cũng là bình thường, tôi cảm thấy tôi có chút kiêu ngạo quá rồi”
“Nói cái gì vậy?” Trương Thác vươn ngón tay búng mạnh lên cái trán trơn bóng của Thu Vũ.

“Ối!” Thu Vũ bị đau lấy tay che kín trán.

“Cô gái nhỏ, con gái chạy nghiệp vụ cũng phải biết bảo vệ mình, cô phải biết, hợp tác giữa công ty với công ty, là mối quan hệ hai bên cùng có lợi, cũng không phải là nhân viên nghiệp vụ chúng ta đi cầu xin bọn họ, đối với những người hạnh kiểm xấu như vậy, cô cứ sử dụng quyền lực của cô, có chuyện gì, Chủ tịch Lâm của các cô sẽ che chở cho cô, tuyệt đối sẽ không để cho người của mình phải chịu thiệt, rõ chưa?”
Mày liễu của Thu Vũ cong cong, xoa trán, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Trương Thác, cô ta gật gật đầu:
“Biết rồi, anh Trương”
“Được rồi, hôm nay cô đi theo tôi, tôi dạy cho cô chạy.

nghiệp vụ như thế nào” Hai tay Trương Thác đút vào trong túi quần, sải bước đi: “Đi” “Đi đâu vậy?” Thu Vũ đuổi theo Trương Thác, theo bản năng hỏi một câu.

“Ngồi lê đôi mách”

Thành phố Ngân Châu là thủ phủ của cả tỉnh Ninh, ngay bên cạnh cao ốc Lâm Thị, có một tòa nhà thương mại tổng hợp, trong tòa nhà thương mại có tất cả vô số công ty lớn nhỏ khác nhau, cảnh tượng cũng vô cùng kỳ quặc, một số công ty nhìn qua có văn phòng rộng rãi, có lẽ chỉ là một công ty Internet, còn có một số căn phòng nhỏ đến mờ nhạt, lại kinh doanh quy mô lên từ hàng triệu đến hàng chục triệu.

Nơi mà Trương Thác dẫn Thu Vũ đến, chính là một công ty nhỏ nằm ở khúc rẽ tầng bảy của tòa nhà thương mại, nói là công ty, còn không rộng bằng một nửa tiệm ăn nhanh ở tầng dưới, trên biển hiệu chỉ viết ba chữ phòng làm việc, diện tích mặt bằng tổng cộng không đến ba mươi mét vuông, loại căn phòng cỡ nhỏ này bình thường đều chỉ dùng cho người ta thuê để mở phòng làm việc Internet thôi.

Thu Vũ băn khoăn nhìn Trương Thác đẩy cánh cửa kính của phòng làm việc trước mặt mình, một mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt, bởi vì không mở cửa sổ mà tạo thành không khí tồi tệ vô cùng khó ngửi.

“Mẹ kiếp, mùi gì thế này?” Trương Thác phẩy phẩy tay trước mũi, quan sát phòng làm việc này một chút.

Đi vào cửa, chỉ khoảng năm mét vuông, một cái bàn giống như kiểu lễ tân, bên cạnh bàn là một cánh cửa nhỏ, thông vào bên trong phòng, bên trong bàn ghế hỗn loạn, giống như đồ dùng trong nhà đã cũ bị thu hồi về.

“Có ai không?” Trương Thác không đi vào bên trong, chỉ đứng ở quầy lễ tân, lớn tiếng hỏi.

Đợi khoảng hơn mười giây, một bóng dáng mập mạp xuất hiện trong tầm mắt Trương Thác và Thu Vũ, đây là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người phát triển theo chiều ngang, cao cùng lắm chỉ một mét sáu mươi lăm, Thu Vũ đi giày cao gót vào còn cao hơn người mập này nửa cái đầu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.