Chàng Rể Quân Vương

Chương 240-249



Chương 240:


“Nhìn xem, người nào là cha em?”
Ánh mắt Thu Vũ liếc nhìn xung quanh tất cả các bàn chơi bài, sau đó lắc đầu: “Không thấy.”
“Không nhìn thấy à?” Trương Thác kinh ngạc, vừa rồi anh và Thu Vũ đã nhìn thấy chiếc xe đó ở dưới tầng rồi.
*Ở đó!” Thu Vũ đột nhiên kêu lên, vươn tay ra.

Trương Thác nhìn theo hướng ngón tay của Thu Vũ chỉ, nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt từng trải, đang ngồi trên một ghế sô pha, trò chuyện gì đó với một người đàn ông trẻ tuổi.
“Mông ca, chúng ta không phải đã nói xong chuyện này rồi sao.

Chiếc xe này anh sẽ thu với giá 200.000 tệ, sao bây giờ chỉ còn 50.000 tệ?” Thu Hoa nói với người thanh niên trước mặt với vẻ nịnh nọt.

Người thanh niên liếc mắt một cái, châm một điều thuốc cho mình, phun nhả khói: “Ông già, chiếc xe này, ông không đưa cho tôi bất cứ thủ tục gì ngoại trừ chiếc xe, dựa vào đâu mà bảo tôi thu mua giá 200.000 tệ? Để tôi nói cho ông hay, năm mươi ngàn là giá nhân từ rồi.

Nếu ông không muốn bán thì thôi, xem ai thích thì mang đi.”
“Mông ca, đừng.” Thu Hoa xoa xoa tay: “Không được, anh có thể tăng thêm được không? Một trăm ngàn cũng được, đợi tôi thu lại gốc, lại cho anh thêm chút khoản có lợi.”
“Mẹ kiếp!” Mông ca trực tiếp búng tàn thuốc trong tay lên người Thu Hoa: “Tôi nói năm vạn là năm vạn, ông già này sao nhiều lời vậy?”
Bị tàn thuốc rơi vào người, Thu Hoa cũng không hề tức giận, vẫn mang nụ cười xu nịnh: “Mông ca, đừng tức giận, chỉ là năm mươi vạn… quả thực hơi ít.”
“Chê ít? Chê ít thì đừng bán nữa!” Mông ca nhìn như thể muốn ăn chắc ông ta vậy.
“Được, vậy không bán nữa, vị đại ca này, đi từ từ, không tiễn.” Trương Thác cùng Thu Vũ từ một bên đi tới.
Giọng nói của Trương Thác ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người đang đàm phán.

Khi Thu Hoa nhìn thấy Thu Vũ, sắc mặt thay đổi, trên mặt đầy vẻ lúng túng, nói: “Tiểu Vũ à, sao con lại tới đây.” “Cha!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Vũ tràn đầy tức giận: “Nếu con không tới, có phải cha thật sự bán xe của con đi không!”
Thu Hoa nói xong, lại cười lấy lòng với Mông ca: “Mông ca, tiểu nha đầu không hiểu chuyện, đừng để bụng.”
“Hừ!” Đôi mắt Mông ca không ngừng nhìn đánh giá trên người Thu Vũ, trong mắt toát ra vẻ chiếm hữu mạnh mẽ: “Ông già, đây là con gái của ông à? Sao lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy mà còn giấu đi? Thế này đi, để con gái ông tới nói chuyện với tôi, tôi sẽ thêm 50.000 tệ cho ông.”
Vừa nghe lời này, Thu Hoa vốn đang cười xu nịnh, liên tục xua tay: “Không được đâu Mông ca, thế này là không được, tiểu nha đầu nhà tôi còn nhỏ, năm mươi nghìn thì năm mươi nghìn.”
“Không, chúng ta không bán nữa!” Thu Vũ kéo mạnh cánh tay Thu Hoa, nói nhỏ vào tai Thu Hoa: “Chaa, anh
Trương đã tìm được người mua cho con rồi, có thể bán với giá 1,5 triệu!”
“Cái gì!” Con số này khiến Thu Hoa trợn tròn mắt, trong mắt mang vẻ khó tin!
1,5 triệu! Bản thân ông không nghe nhằm chưa! Mông ca nói chiếc xe này nhiều nhất chỉ có thể đưa ông 200.000 tệ, đấy còn là giá hữu nghị! Giờ lại có thể bán 1,5 triệu?
Khoảng cách này cũng quá lớn rồi!
Mặc dù Thu Hoa nghiện cờ bạc thành tính, lại không hiểu về ô tô, nhưng đầu óc không ngốc, lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ông ta vẫy tay với Mông ca: “Mông ca, thực sự xin lỗi, chiếc xe này là của con gái tôi.

Nếu nó không để tôi bán, tôi thực sự không thể bán được.”.

Chương 241:


Khang Minh nói: “Vậy thì tôi cũng sẽ không phí lời nữa, tôi là một nhà đầu tư, hôm nay tôi đã mang một vài dự án mà tôi đã nghiên cứu đến, muốn xem xem cậu có quan điểm như thế nào.”


Khang Minh lấy ra một chiếc máy tính bảng, sau đó mở một file ra và đặt trước mặt Trương Thác.


Có lãi?” Nghe được câu trả lời của Trương Thác, Khang Minh liền nhíu mày: “Cậu nhóc, chuyện có lãi này không thể tùy tiện nói, cho dù có đầu tư chắc chắn thế nào thì cũng không có ai dám nói là có lãi đâu.”


“Cậu nhóc, cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?” Ngô Thế Kiệt hỏi.


Trương Thác đưa ra hai ngón tay: “Chính sách.”


Nói xong, Trương Thác đưa máy tính bảng lên trước mặt, mở trang đầu tiên của PPT: “Hai vị tiền bối chắc cũng hiểu, Trung Quốc chúng ta là một đất nước có định hướng chính sách, nói trắng ra là chính phủ phát triển như thế nào, thì có thể kiếm tiền như thế đó, bây giờ, sau khi núi Hằng Viễn bị nổ tung, phía chính phủ chắc chắn sẽ dành một phần lớn sức lực để mua bán. Đây là cách trực tiếp nhất để có thể tăng GPD, mà đầu tư điện tử trong trang đầu tiên này, không cần phải nghĩ, trừ khi có lượng vốn dồi dào, dồn sức đập tiền vào đó, néu không, thì việc chuyển sang một nhà đầu tư bình thường sẽ kéo dài nhiều nhất là nửa năm, và chắc chắn sẽ bị giảm.”


Trương Thác lại mở một trang PPT khác:“Thực ra lần đầu tiên cháu nhìn thấy trường tiểu học thử nghiệm này, cháu đã cho rằng là nó khả thi. Dù sao xung quanh cũng đều là các khu dân cư, một khi được đầu tư, không chỉ giá nhà đắt tăng, mà còn có nhiều nguồn khách hàng tự nhiên, cũng sẽ nhận được hỗ trợ dồi dào của chính phủ, nhưng cháu đột nhiên xem xét đến một vấn đề, đó là một nhà máy thuốc, cách không xa nơi phát triển còn có một nhà máy thuốc, mỗi ngày từ ba đến năm giờ chiều thì trong không khí sẽ nồng nặc mùi thuốc, các chú tin cháu đi, với thái độ sống của mọi người bây giờ mà nói, không có cha mẹ nào hy vọng con cái họ sẽ lớn lên trong môi trường như thế này, thậm chí có thể sẽ vì việc thay đổi nơi ở dẫn đến giá nhà đất thay đổi trầm trọng, suy cho cùng sau khi xây dựng xong trường tiểu học này thì khu dân cư này đã trở thành khu phòng học của trường tiểu học, khả năng xảy ra trường hợp không trộm được gà mà còn mất nắm gạo là rất cao.”


Còn cái này nữa.” Trương Thác chuyển sang trang tiếp theo: “Khu vui chơi? Cái nhắc thì không cần phải suy xét nữa, hai chú à, đừng nhìn cuộc sống bát quy tắc của giới trẻ hiện nay, ngoài việc thức khuya chơi điện thoại, những mặt khác về đảm bảo sức khỏe thì họ còn làm tốt hơn cả những người cao tuổi, sự tồn tại của khu vui chơi chơi không thực tế bằng các cuộc dã ngoại ở vùng ngoại thành.”





Nghe phân tích của Trương Thác, ba người trong phòng vô cùng hài lòng mà gật đầu, về vấn đề của trường tiểu học đó sẽ ảnh hưởng đến việc rớt giá họ lại không suy nghĩ đến.


Giá nhà ở của một thành phố thể hiện mức sống và sự phòn thịnh của thành phố đó, dưới góc nhìn của một nhà kinh doanh, giá nhà ở càng cao thì lại càng tốt.


“Vậy dự án cuối cùng thì sao? Cậu nói là có lãi?” Khang Minh vội vàng hỏi, ông ta phát hiện dưới sự phân tích của người thanh niên này, trong lòng trong đột nhiên có cảm giác được sáng tỏ thông suốt.


Dự án cuối cùng mà Khang Minh đưa ra là một dự án liên quan đến thủy cung, cần phải rất can đảm đề xuất một dự án như vậy ở khu vực phía tây bắc chống bụi và cát, nhưng Trương Thác lại coi đây là một dự án có lãi, khiến cho Khang Minh không thể hình dung ra được.


Trương Thác không trực tiếp trả lời câu hỏi của Khang Minh, mà hỏi lại: “Hai chú à, gần đây hai người rất ít ra ngoài đúng không?”




“Đúng vậy.” Khang Minh cười khổ một tiếng: “Chú già rồi nên cũng lười ra ngoài.”


Hay nói như này đi, thời gian trước, cháu nhàn rỗi không có gì để làm nên có xem một bản tin tạp kỹ, trong đó có một cuộc khảo sát dữ liệu, liên quan đến số liệu thống kê về lưu lượng người vào các ngày lễ và nơi khách du lịch muốn đến, đối với khu vực Tây Bắc mà nói, số người đến thủy cung mỗi năm bằng một phần năm khu vui chơi, mặc có thể thấy khu vui chơi chiếm ưu thế hơn, nhưng hai chú nghĩ xem khu vực tây bắc có bao nhiêu khu vui chơi và thủy cung? Tỉ lệ là bao nhiêu?”


Chương 242:


Khang Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tỉ lệ của khu vui chơi và thuỷ chung là khoảng 10:1.”


“Chính xác mà nói, đó là 13,2:1, bởi vậy có thể thấy là thủy cung được chào đón hơn, hơn nữa có thể được coi là một yếu tố làm đẹp cho thành phố, chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ của phía chính phủ, đồng thời khái niệm về tính duy nhất và độc quyền của khu vực, cháu nghĩ hai chú biết rất rõ ràng.”


Trương Thác vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng vỗ tay của Khang Minh.


“Lợi hại! Cậu có thể vận dụng số liệu của một chương trình tạp kỹ thực sự rất lợi hại, thực sự mà nói, nếu cậu không nói tôi thực sự không phát hiện ra thủy cung lại được chào đón như vậy.”


Những người có mặt ở đây đều có hiểu biết sâu sắc về đầu tư kinh doanh, vốn dĩ Trương Thác không cần nói gì thì họ cũng có thể nghĩ đến những điểm máu chốt đằng sau.


Vốn dĩ Khang Minh vẫn đánh giá Trương Thác dưới góc độ của một vị tiền bói, nhưng bây giờ ông ta phát hiện tầm nhìn của mình vốn dĩ lại không nhìn xa bằng người thanh niên này, hiểu biết về đầu tư hơn của anh còn hơn cả ông ta!


Ngô Thế Kiệt cũng lấy ra một số cổ phiếu trên thị trường và yêu cầu Trương Thác phân tích, kết quả ông ta thấy rằng số liệu do Trương Thác phân tích còn chính xác hơn của ông ta, khoa trương mà nói thì là Trương Thác thực sự đưa ra số liệu thời gian thực của một cổ phiếu trong phút tiếp theo. Điều này khiến Ngô Thế Kiệt tròn mắt, ông ta không dám tin, nếu người thanh niên này đi mua cổ phiếu, tất cả mọi người trên thế giới sẽ bị lỗ, cậu ấy sẽ không bao giờ bị thua!


Đối với khả năng của Trương Thác, Khang Minh và Ngô Thế Kiệt có thể coi như là hoàn toàn mở mang kiến thức, tiếng khen ngợi vang lên không dứt.


Ngô Thế Kiệt không khỏi thở dài: “Thật sự Trường Giang sóng sau xô sóng trước, còn sóng trước lại sợ chết trên bờ cát!”


“Hai chú à, cháu cũng chỉ nhỏ tuổi hơn hai chút một chút, nếu như hai chú còn trẻ, cháu nhất định sẽ không bằng hai chú.” Trương Thác cười trả lời.


Được! Không kiêu ngạo hay hấp tấp! Lợi hại, thực sự rất lợi hại! Kỳ thực, nếu không phải chúng tôi đã lớn tuổi, tôi thực sự muốn cùng cậu làm nên sự nghiệp, chứng kiến sự ra đời của một kỳ tích!” Trong mắt Khang Minh lóe lên sự loại phấn khích dị thường.


Những gì Trương Thác thể hiện ra giống như đã thỏi bùng lên niềm đam mê đã mắt từ lâu của ông ta.





Trương Thác mỉm cười và trò chuyện với Ngô Thế Kiệt và Khang Minh một lúc, sau đó xin từ biệt.


“Hai chú à, cháu phải đi với vợ cháu, sau này có cơ hội chúng ta uống vài ly nhé.”


“Được rồi! Nhất định phải uống vài ly.” Khang Minh nói.


“Cậu nhóc, vợ của cậu cũng là người trong giới kinh doanh à? Có sự giúp đỡ của cậu, tôi đoán sớm muộn gì cũng có thể thay thế địa vị của Lâm thị.” Ngô Thế Kiệt Thiển thở dài một tiếng, Lâm thị trong mắt thế hệ của họ, đó chính là núi cao không thể vượt qua, ông ta có thể sớm dùng chuyện thay thế Lâm thị để thể hiện sự hen ngợi của mình đối với Trương Thác, điều này đủ để chứng tỏ, bọn họ thực sự bị Trương Thác làm cho kinh ngạc.


Trương Thác cười khổ một tiếng: “Chuyện thay thế Lâm thị, e là không được rồi.”


“Tại sao?” Ngô Thế Kiệt không hiểu, ông ta thực sự thừa nhận và ngưỡng mộ tài năng của Trương Thác.


“Bởi vì vợ của anh ấy chính là chủ tịch đương nhiệm của Lâm thị Lâm Ngữ Lam.” Giọng nói của Tần Nhu nhẹ nhàng vang lên, khi nói những lời này, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy chua xót.


Câu trả lời này khiến Khang Minh và Ngô Thé Kiệt rơi vào trầm mặc.


Trương Thác rời khỏi căn phòng nhỏ, đi xung quanh sàn nhảy trên tầng hai một vòng, liền nhìn thấy Lâm Ngữ Lam.


“Ông xã, ở đây!” Lâm Ngữ Lam vừa nhìn thấy Trương Thác, liền hét lớn vẫy tay với Trương Thác.


Trương Thác nhìn thấy bên cạnh Lâm Ngữ Lam có không ít tuắn nam mỹ nữ, những người này đứng ở đó, nhưng Lâm Ngữ Lam lại lộ ra khí chất xuất trần, chói mắt nhất, cảm giác đó khiến cho Lâm Ngữ Lam đứng đó như đứng giữa một bầy gà.


Chương 243:


Sự xuất hiện của Trương Thác khiến nhiều người đổ dồn ánh mắt vào anh, ai cũng muốn biết nữ hoàng kinh doanh của Ngân Châu, một tổng tài băng sơn được mệnh danh là mỹ nhân số một của Ngân Châu này rốt cuộc đã tìm một người chồng như thế nào.


Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thác, nhiều người đều cảm thấy thất vọng.


Bọn họ không cảm nhận được bất kỳ khí chất mạnh mẽ nào trên người Trương Thác, ngoài khuôn mặt hơi đẹp trai ra thì không có gì, ngay cả gu ăn mặc cũng rất bình thường, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không liên tưởng người đàn ông bình thường này và nữ hoàng kinh doanh của Ngân Châu đã ở bên nhau.


“Ông xã, đến đây nào, để em giới thiệu cho anh một chút, đây là chủ tịch Tôn của công ty TNHH Cố vấn quản lý Khôn Diệu, đây là chủ tịch Lý của công ty hoạch định Tường Huy, đây là chủ tịch Nhạc của Ngoại thương Giai Vỹ, đây là… “


Lâm Ngữ Lam vòng tay qua tay Trương Thác và giới thiệu những người xung quanh cho Trương Thác.


Trương Thác cũng cười một cái rồi gật đầu.


“Ngữ Lam, đừng giới thiệu chúng tớ nữa, mau giới thiệu chồng cậu đi, tớ thực sự muốn biết là cậu chủ nhà nào mà có thể chiếm được trái tim Ngữ Lam của chúng tớ.” Một cô gái xinh đẹp tò mò nhìn Trương Thác, đoán thân phận của anh.


Không chỉ cô gái xinh đẹp này mà những người xung quanh Lâm Ngữ Lam đều đang đồn đoán.


Theo quan điểm của họ, người đàn ông mà Lâm Ngữ Lam tìm phải là một người mạnh mẽ, có thể bề ngoài không khiến người ta có cảm giác gì, nhưng lại là cậu chủ của tập đoàn lớn nào đó?


Lâm Ngữ Lam cười ngọt ngào, đôi mắt híp lại thành hình lưỡi liềm, trông rất đáng yêu, vừa nghĩ đến Trương Thác, trong lòng cô lại tràn ngập hạnh phúc.


“Đây là chồng tớ, anh ấy tên là…”


Lâm Ngữ Lam định nói, thì bị một giọng nói cắt ngang.





“Anh ta tên là Trương Thác, là một tên nhà quê, đã ở rễ nhà họ Lâm, không có bối cảnh gì cả, mọi người đừng đoán mò nữa.”


Ngay khi giọng nói này vang lên, liền thu hút sự chú ý của mọi người.


Mọi người đều nhìn về phía người đó.


Liền thấy Trịnh Sở cười lạnh lắc lư đi tới: “Sao vậy chủ tịch Lâm, định đưa tên nhà quê vào xã hội thượng lưu à? Nói đơn giản nhất thì đối với loại người này, cô cho anh ta mười triệu tệ, để anh ta đầu tư, thì anh ta sẽ làm gì?”


Lời nói của Trịnh Sở khiến sắc mặt của Lâm Ngữ Lam thay đổi: “Trịnh Sở, chồng tôi là người như thế nào, còn chưa đến lượt anh nhận xét!”


“Sao thế? Chủ tịch Lâm, ngay cả quyền tự do ngôn luận cũng không cho à, có phải nói trúng tim đen của cô đúng không?” Trịnh Sở liếc nhìn Lâm Ngữ Lam, sau đó đưa mắt nhìn Trương Thác, nhìn từ trên xuống đánh giá Trương Thác: “Sao nào tên bụi đời, hôm nay đừng giả vờ với tôi? Anh cũng không có cái đức hạnh tự tiểu vào mình chứ, đây là nơi mà anh nên đến sao!”


Lời nói của Trịnh Sở khiến những người vẫn đang đoán mò về thân phận của Trương Thác kinh ngạc, họ không ngờ rằng chồng của Lâm Ngữ Lam thực sự đang ở rễ?


Bốn chữ “ở rễ” có nghĩa là gì? Đó chính là, đồ bỏ đi, đồ mặt trắng!


Nghĩ đến đây, mọi người lại nhìn về phía Trương Thác, sắc mặt đều thay đổi.


“Tên bụi đời, anh nói xem, ngày hôm đó chẳng phải anh giả vờ rất giỏi sao?” Trịnh Sở chế nhạo Trương Thác.


Trương Thác lắc đầu, khóe miệng nhéch lên nụ cười khinh thường: “Tôi tính toán với tên rác rưởi làm gì?”


“Rác rưởi? Anh nói tôi là rác rưởi?” Trịnh Sở bị Trương Thác nói như vậy, cũng không giận mà nở nụ cười: “Nếu tôi là rác rưởi, thì anh là cái gì? Anh biết cái gì? Ăn không ngồi rồi? Núp sau lưng đàn bà sao? Anh phải có năng lực, đừng dựa dẫm vào người phụ nữ của anh, đợi đến lúc anh có thể mua được chiếc xe mà tôi để ở bên ngoài, anh gọi tôi là rác rưởi thì tôi sẽ không nói gì cả!”


Chương 244:


Trịnh Sở nói xong liền chỉ tay về phía cửa sổ bên cạnh, từ đây có thể nhìn thấy bãi đậu xe dưới tầng.


Một chiếc Lamborghini màu vàng chói đậu ở đó, chiếc siêu xe này có giá bảy triệu ba trăm nghìn tệ, cho dù đỗ trong câu lạc bộ này cũng coi là xe sang.


Sau khi Trịnh Sở vừa nói xong, rất nhiều người theo bản năng gật gật đầu, ngầm thừa nhận một người đàn ông ở rễ thì làm được các tích sự gì chứ.


Đúng lúc này, có hai người bắt ngờ xuất hiện.


Hai người Khang Minh và Ngô Thế Kiệt vừa rời khỏi căn phòng nhỏ, họ lập tức bị đám đông vây quanh, để thỉnh giáo hai người, thậm chí có người còn đưa ra cành ô liu, hứa là sẽ trả lương hơn chục triệu một năm, hy vọng hai người trên danh nghĩa công ty, cái gì cũng không cần làm, bởi vậy có thể thấy địa vị của Khang Minh và Ngô Thế Kiệt trong giới kinh doanh cao như thế nào.


Khang Minh và Ngô Thế Kiệt hoàn toàn không quan tâm đến những cành ô liu này, hai người nhìn xung quanh để tìm kiếm, khi nhìn thấy Trương Thác, ánh mắt hai người liền sáng lên, lập tức bước tới.


“Cậu nhóc, cậu ở đây à, chúng tôi còn có vấn đề muốn hỏi cậu!” Khang Minh nói với Trương Thác từ phía xa.


Câu nói của Khang Minh khiến mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, chú Khang đang nói chuyện với ai vậy, còn gọi là cậu nhóc, còn nói là có chuyện muốn hỏi?


Mọi người nhìn xung quanh, phát hiện những người đứng xung quanh đều là người quen, không có khuôn mặt nào xa lạ.


Vốn dĩ Trịnh Sở đang chế giễu Trương Thác, sau khi nhìn thấy Khang Minh và Ngô Thế Kiệt thì trong mắt hiện lên sự phấn khích, sau khi chỉnh lại cổ áo, anh ta đi về phía Khang Minh và lịch sự nói: “Chú Khang, chú Ngô, cháu là Trịnh Sở, từ Tập đoàn Trịnh thị.”


Trịnh Sở chào hỏi như vậy, Khang Minh và Ngô Thế Kiệt cũng không để ý.


Khang Minh gật đầu: “Ò, tập đoàn Trịnh thị, tôi có ấn tượng. Nghe nói những năm gần đây làm ăn rất tốt.”





Nhận được lời khen từ Khang Minh, Trịnh Sở tỏ ra kích động: “Chú Khang, cha cháu luôn nhắc đến chú với cháu, nói là nếu có cơ hội, vẫn muốn uống vài ly với chú và chú Ngô.


“Được rồi, đợi đến lúc có cơ hội nhé.” Khang Minh nói cho có lệ, sau khi Trịnh Sở nói xong liền trực tiếp bước tới chỗ Trương Thác: “Cậu nhóc Trương Thác, vừa rồi cậu đi rất vội nên ta có chuyện chưa kịp hỏi.”


Ngô Thế Kiệt tiếp tục: “Đúng vậy, vấn đề này đã làm phiền ta và lão Khang mấy năm, mời cậu chỉ dạy một chút.”


Thái độ nói chuyện của hai người này với Trương Thác khiến những người có mặt không khỏi phản ứng dữ dội.




Đây là tình huống đây? Hai người có khả năng được mệnh danh là Song tài Ngân Châu này lại thỉnh giáo con rễ nhà họ Lâm, thậm chí còn nói rằng xin chỉ bảo!


Đừng nói đến người khác, ngay cả Lâm Ngữ Lam cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Cô cũng rất ngưỡng mộ Khang Minh và Ngô Thế Kiệt, lúc trước có lần công ty gặp chuyện khó khăn, cô cũng thỉnh giáo hai người này, nhưng mà Trương Thác lại quen biết hai người này từ khi nào vậy, hơn nữa thấy trong chuyện này, Trương Thác giống như làm cái gì cũng không được.


“Chú Khang, chú Ngô, hai chú có nhằm không vậy, hai chú thỉnh giáo anh ta cái gì vậy?” Trịnh Sở đứng một bên không nhịn được hỏi.




“Tất nhiên là thỉnh giáo về mặt đầu tư rồi.” Khang Minh trả lời: “Vừa rồi, cậu nhóc họ Trương này còn giải thích với chúng ta về phương diện chúng ta đang đầu tư nữa, thực sự khiến ta cảm thấy xấu hổ. Được gặp cậu nhóc Trương Thác này ta mới biết được danh hiệu Song tài Ngân Châu đặt trên người ta đúng là mặt dày, mới có thể đứng vững với danh hiệu này trong mười mấy năm!”


Khang Minh lắc đầu cười tự giễu.


“Đầu tư? Chú Khang, chú nói người này biết đầu tư?”


Trịnh Sở không thể tin được.


Chương 245:


“Đâu chỉ là biết, mà còn rất tinh thông. Ở trước mặt cậu nhóc Trương Thác này, năng lực của ta chả là gì cải”


Khang Minh không chút che giấu nói.


“Đúng vậy, giải thích của cậu nhóc Trương Thác vừa rồi thật sự đã khiến ta mở rộng tầm mắt!”


Nghe được câu cảm khái của Khang Minh và Ngô Thế Kiệt, Lâm Ngữ Lam cũng có vẻ nghỉ hoặc, cô nhìn Trương Thác với một sự khó hiểu trong mắt.


Trương Thác thấy được ý tứ trong mắt cô, gãi đầu nói: “Lúc vừa rồi em tán gẫu với bạn bè, anh đã nói chuyện với hai chú này về chuyện đầu tư.”


“Anh còn hiểu đầu tư sao?” Lâm Ngữ Lam giống như vừa mới quen biết Trương Thác, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trương Thác.




“Không phải là hiểu!” Một giọng nói trong trẻo vang lên, liền thấy Tần Nhu đang bước tới: “Chủ tịch Lâm, vừa rồi cô không nghe chú Khang nói gì à, Trương Thác rất tinh thông chuyện đầu tư, tôi có chuyện rất tò mò, lần trước cô luôn muốn tôi giới thiệu người phía sau tôi cho cô, người đó chính là chồng cô đấy, tại sao cô lại muốn tôi giới thiệu cho cô vậy, còn có Trương Thác, tôi quên không hỏi anh, trước đây công ty Lâm thị gặp khó khăn, muốn tìm anh giúp đỡ, anh không cần suy nghĩ đã từ chối, hai người lại là vợ chồng rốt cuộc muốn chơi trò gì vậy?”


Câu nói của Tần Nhu khiến những người ở đây chưa kịp định thần lại liền cảm thấy kinh ngạc.


Sắc mặt của Trương Thác có chút kỳ quái, anh nhớ có một lần Tần Nhu gửi tin nhắn cho mình, nói có công ty đang gặp khó khăn, muốn tìm anh giúp đỡ, lúc đó anh đã trực tiếp từ chối, nhưng người đó lại là vợ của anh!


Tương tự, sắc mặt của Lâm Ngữ Lam có chút mắt tự nhiên, cô nhìn Trương Thác hỏi: “Người đưa ra ý kiến cho nổ núi Hằng Viễn là anh à?”


Trương Thác gãi gãi đầu, rồi gật đầu cười.


Lâm Ngữ Lam trợn mắt vẻ mặt phiền muộn, cô vẫn luôn muốn nhờ người phía sau Tần Nhu giúp đỡ một chút, không ngờ lại chính là người vẫn luôn bên cạnh cô.


Đột nhiên, Lâm Ngữ Lam nhớ tới lúc trước cô có xem tin tức về vụ nổ núi Hằng Viễn ở nhà, Trương Thác hình như đã nói phương pháp gì đó cũng chỉ bình thường thôi, lúc đó còn bị mình nói là không hiểu chuyện gì cả. Khi cô gặp khó khăn, Trương Thác cũng ngỏ ý muốn tìm cách giúp cô, nhưng cuối cùng lại bị cô từ chối một cách tàn nhẫn, nói là anh không hiểu chuyện thì đừng có gây chuyện phiền phức.


Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Ngữ Lam đỏ bừng, cô lại làm cái trò gì vậy!


Câu nói của Tần Nhu khiến những ấn tượng về Trương Thác từ một cậu ấm thành kẻ vô tích sự, lại thay đổi.





Vụ nổ núi Hằng Viễn là chủ đề mà mọi người trong giới kinh doanh Ngân Châu đều bàn tán, mọi người đều nói quyết sách về núi Hằng Viễn này có bao nhiêu quan trong.


Thậm chí, nhiều người còn lấy dự án này để giảng cho các nhân viên trong hội nghị.


Đối với người đưa ra ý kiến cho nổ núi Hằng Viễn sắp trở thành thần thoại trong giới kinh doanh của Ngân Châu, rất nhiều người đều muốn biết người đứng sau Tần Nhu rốt cuộc là ai, đã giúp đỡ cô từ một doanh nhân nhỏ bé hạng ba, thúc đầy lên vị trí các doanh nhân hàng đầu ở Ngân Châu.


Kết quả là bây giờ mới biết người bí ẳn đó chính là chồng của chủ tịch tập đoàn Lâm thị! Là người bị Trịnh Sở gọi là đồ ăn bám!


Tên Trịnh Sở này cũng có chút buồn cười!


Một người trong số đó không nhịn được nói với Trịnh Sở: “Cậu Trịnh, cậu vừa nói Trương Thác là đồ ăn bám, cho nên tôi muốn biết cậu Trịnh được coi là gì?”


Tôi nhớ cậu Trịnh vừa nói là Trương Thác không hiểu chuyện đầu tư.”




“Không hiểu chuyện đầu tư? Coi như Trương Thác không hiểu chuyện đầu tư, vậy chúng tôi coi là gì? Cha chú chúng tôi đã vất vả khởi nghiệp bao nhiêu năm, rồi chúng tôi thừa kế. Cuối cùng, lợi nhuận thu được lại không bằng một ý kiến mà Trương Thác đưa ra.”


“Đúng vậy, Trịnh Sở, anh thật là buồn cười! Còn nói Trương Thác kiếm được một chiếc Lamborghini, vậy tôi hỏi cậu, kế hoạch nổ núi của anh ấy bằng bao nhiêu chiếc Lamborghini”


Những lời chế giễu khiến mặt Trịnh Sở không nén được giận.


Anh ta thật sự không ngờ là tên ăn bám Trương Thác lại là người đưa ra ý kiến cho nỗ núi Hằng Viễn!


Nghĩ đến những lời mà mình vừa nói, sắc mặt Trịnh Sở đỏ bừng, trông đặc biệt khó coi, anh ta hừ lạnh với Trương Thác, xoay người đẩy người đứng sau lưng ra: “Tránh ra, đừng có cản đường tôi!”


Trong ánh mắt chế giễu của mọi người, Trịnh Sở ảo não bỏ đi, và Trương Thác hoàn toàn trở thành nhân vật chính của cuộc tụ họp này.


“Anh Trương, em là fan của anh, lúc đó em đã nghe tin tức cho nổ núi Hằng Viễn, em rất khâm phục người đã đưa ra kế hoạch này!”


Chương 246:


“Ngài Trương, tôi đến từ công ty sữa chua Kim Lâm. Tôi muốn mời ngài làm cố vấn đặc biệt của chúng tôi, một trăm nghìn nhân dân tệ mỗi lớp!”


“Ngài Trương…”


Trong chốc lát, rát nhiều người vây quanh Trương Thác, và ngay cả Khương Minh và Ngô Thế Kiệt trông cũng bị lu mờ.


Ngô Thế Kiệt lắc đầu cười, nhìn Lâm Ngữ Lam rồi nói: “Chủ tịch Lâm, cô và cậu nhóc Trương Thác quả thật là xứng đôi vừa lứa, đều là nhân trung long phượng.”


Lâm Ngữ Lam lịch sự cười với Ngô Thế Kiệt, sau đó nhìn Trương Thác đang bị đám người vây quanh, trong mắt hiện lên một chút tự hào, đây là người đàn ông của cô. Bữa tiệc được tiếp tục, âm nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng, kèm theo vũ điệu đẹp mắt trên sàn nhảy.


Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, lắc ly rượu vang trong ly.




“Ông xã, anh và chủ tịch Tần có quan hệ gì vậy?” Lâm Ngữ Lam tò mò hỏi, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.


“Chỉ là bạn bè bình thường.”


“Thật sao?” Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ nghi hoặc: “Chỉ là một người bạn bình thường, sao anh lại giúp chủ tịch Tần đưa ra ý kiến cho nổ núi vậy, bình thường lúc ở nhà, cũng chưa từng thấy anh chú ý đến vấn đề này.”


Trương Thác cười đáp: “Chỉ là ý kiến bình thường thôi.


“Được rồi, bây giờ nhà họ Lâm gặp phải một vấn đề, em muốn nghe ý kiến bình thường của anh.” Lâm Ngữ Lam cười, nói với Trương Thác: “Sáu tháng trước, Lâm thị quyết định phát triển một khu nghỉ dưỡng ở Ngân Châu, đồng thời thăm dò sơn tuyền ở thôn Nhị Áp ở ngoại thành, chuẩn bị xây dựng thành khu du lịch nghỉ dưỡng, ngoài ra Lâm thị đã sửa chữa hoàn toàn con đường trước cổng thôn Nhị Áp, thế nhưng bây giờ, lãnh đạo của thôn Nhị Áp không thừa nhận tập đoàn Lâm thị chúng em, ngược lại còn chọn cách hợp tác với các công ty khác, con đường pháp luật thì không hiệu quả. Anh có cách nào tốt không?”


“Thật sao?” Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ nghi hoặc: “Chỉ là một người bạn bình thường, sao anh lại giúp chủ tịch Tần đưa ra ý kiến cho nổ núi vậy, bình thường lúc ở nhà, cũng chưa từng thấy anh chú ý đến vấn đề này.”


Trương Thác cười đáp: “Chỉ là ý kiến bình thường thôi.





“Được rồi, bây giờ nhà họ Lâm gặp phải một vấn đề, em muốn nghe ý kiến bình thường của anh.” Lâm Ngữ Lam cười, nói với Trương Thác: “Sáu tháng trước, Lâm thị quyết định phát triển một khu nghỉ dưỡng ở Ngân Châu, đồng thời thăm dò sơn tuyền ở thôn Nhị Áp ở ngoại thành, chuẩn bị xây dựng thành khu du lịch nghỉ dưỡng, ngoài ra Lâm thị đã sửa chữa hoàn toàn con đường trước cổng thôn Nhị Áp, thế nhưng bây giờ, lãnh đạo của thôn Nhị Áp không thừa nhận tập đoàn Lâm thị chúng em, ngược lại còn chọn cách hợp tác với các công ty khác, con đường pháp luật thì không hiệu quả. Anh có cách nào tốt không?”


Xây dựng đường ở thôn Nhị Áp, bảy trăm triệu là một con số em tuyệt đối không thể chấp nhận được.”


Trương Thác nghe xong lắc đầu: “Bốn trăm sáu mươi triệu, cho dù không để làm đường cũng lỗ, theo anh được biết, thôn Nhị Áp luôn là một vùng đất ngập nước, vì thế số lượng dự trữ của thanh tuyền tự nhiên mà em nói nhất định sẽ không lớn, chỉ có thể làm trò bịp bợm, thì cũng tuyệt đối không có khả năng hoàn vốn bốn trăm sáu mươi triệu trong hai năm. “


Lâm Ngữ Lam nhíu mày: “Sao anh lại chắc chắn như vậy?”


“Kinh nghiệm.” Trương Thác đáp: “Anh đã từng thấy không ít thanh tuyền trên núi, hơn nữa diện tích đất của thôn Nhị Áp cũng không lớn, nếu chỉ làm khu du lịch nghỉ dưỡng thì chất lượng buộc phải được ưu tiên, nơi đó là miệng cát, chi phí bảo trì thiết bị hàng năm phải tốn khoản chỉ lớn.”


Nghe Trương Thác nhắc tới bốn chữ bảo trì thiết bị, sắc mặt Lâm Ngữ Lam liền thay đổi, kỳ thực cô vẫn thật sự không nghĩ tới chuyện này, những năm gần đây, Ngân Châu làm rất tốt việc phòng chống cát bụi, còn có thể thấy bão cát trong những năm đầu, những năm gần đây diện tích cây xanh tăng lên theo cấp số nhân, bão cát sẽ không thấy nữa, vấn đề này tự nhiên bị Lâm Ngữ Lam bỏ qua.


Trương Thác tiếp tục: “Chi phí bảo trì thiết bị chỉ là vấn đề đầu tiên, vấn đề thứ hai là mức tiêu thụ bình quân đầu người. Nếu chi phí bảo trì thiết bị tổng hợp thì phí của khu du lịch nghỉ dưỡng không thể hợp lý được. Theo mức tiêu thụ của người dân ở Ngân Châu, ở các khu du lịch nghỉ dưỡng bao gồm cả tiền ăn, ở, tiêu dùng cơ bản nhiều nhất lên đến ba trăm tệ một người trong một đêm, những chỉ phí này chỉ chống đỡ được phí hao tổn thiết bị thôi.


“Vấn đề thứ ba.” Trương Thác vươn tay gõ gõ trên bàn: “Giá nhân công, đối với chỉ phí này, bà xã à, chắc em hiểu rõ hơn anh, cho nên em chỉ xây dựng khu du lịch nghỉ dưỡng cũng khó kiếm lời, em phải lấy một số sản nghiệp khác, chẳng hạn như đồ lưu niệm, tăng lượng thương mại của khu du lịch nghỉ dưỡng, phát triển nó thành một điểm thu hút khách du lịch.”


“Không thể.” Lâm Ngữ Lam cau mày lắc đầu. “Anh cũng nói rồi đấy, diện tích đất của thôn Nhị Áp rất nhỏ, lại còn ở’ ngoại thành, vốn dĩ em không thể làm các dự án lưu trú xung quanh khu du lịch nghỉ dưỡng.”


“Đúng vậy.” Trương Thác gật đầu: “Cho nên, đây là một dự án lỗ vốn.”


Ba vấn đè mà Trương Thác phân tích khiến Lâm Ngữ Lam trằm mặc một hồi, ba vấn đề Trương Thác nói tuyệt đối là gãi đúng chỗ ngứa, cũng là những chuyện trước nay Lâm Ngữ Lam chưa suy tính đến, phí nhân công cũng đã tính đến, nhưng bão cát làm thiết bị thiệt hại không nằm trong dự tính của cô, tính ra thì muốn hoàn vốn trong hai năm là điều viễn vông, nhưng với tình hình kinh tế hiện giờ, mấy trăm triệu đập vào trong hai năm cơ bản không thu được lợi nhuận, tức là làm ăn thua lỗ.


Mất một lúc lâu, Lâm Ngữ Lam mới nói: “Nếu như vậy, tốt nhất là em không nên đụng tới dự án này.”


Trương Thác nhấp một ngụm rượu vang trong ly rồi cười: “Kỳ thực cũng không phải vậy, có một cách có thể giải quyết vần đề này.”


Chương 247:


“Cách nào?” Lâm Ngữ Lam sốt ruột hỏi, không phải cô nóng lòng muốn kiếm tiền, mà là muốn nghe ý kiến của Trương Thác.


“Gần đây việc tắc đường ở thành phố Ngân Châu rất nghiêm trọng, anh cảm thấy nếu có một đường cao tốc mới xung quanh thành phố thì sự nhiệt tình của mọi người sẽ rất cao.” Trương Thác lắc ly rượu vang rồi cười.


“Đường cao tốc xung quanh thành phố?” Lâm Ngữ Lam nghỉ ngờ nói, giây tiếp theo, cô dường như nghĩ đến điều gì đó, không khỏi kinh ngạc: “Đúng rồi, đường cao tốc!


Thôn Nhị Áp nằm ở ngoại thành, nếu xây dựng một đường cao tốc để đi qua Thôn Nhị Áp, có thể thúc đẩy một chuỗi kinh tế lớn!


Ông xã, anh thật sự là thiên tài! Chỉ là …” Sau khi ngạc nhiên, Lâm Ngữ Lam có chút cô đơn: “Thôn Nhị Áp có chút đặc biệt, những mảnh đất đó là của dân làng, nếu họ không muốn bán, hoặc giống như sư tử há miệng, thì cũng khó xây dựng được đường cao tốc này.”


Trương Thác từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi phía sau Lâm Ngữ Lam, bóp bờ vai cho Lâm Ngữ Lam: “Bà xã à bà xã, em bình thường thông minh lắm mà, sao lúc này lại mơ hồ vậy?”


“Gì chứ?” Lâm Ngữ Lam phồng má, giọng điệu mang theo sự nũng nịu.


Tình hình kinh tế của Thôn Nhị Áp thế nào?”


“Tình hình kinh tế của thôn Nhị Áp?” Trương Thác hỏi chuyện này, Lâm Ngữ Lam nhất thời sững người, cô thật sự không để ý nhiều đến phương diện này.


Trương Thác nhìn bộ dạng ngốc nghếch và dễ thương của Lâm Ngữ Lam, mỉm cười nói: “Anh đã từng đi ngang qua thôn Nhị Áp vài lần và thấy hầu hết người dân ra ngoài làm việc, không phải ở Ngân Châu mà là đi đến những nơi khác. Trẻ em và cha mẹ không thể gặp nhau quanh năm. Nếu có thể thiết lập một khu dịch vụ trên đường cao tốc và tuyển dụng lao động tại chỗ, em nghĩ người dân ở thôn Nhị Áp sẽ làm gì?”


Lâm Ngữ Lam hai mắt lóe lên: “Tuyệt đối là tranh giành đăng ký!”


“Đúng vậy.” Trương Thác ngoắc ngoắc ngón tay: “Với điều kiện này, em còn sợ dân làng mở miệng với sư tử với em sao? Hơn nữa, bọn họ có thể được tuyển làm nhân viên, ở thôn Nhị Áp căn bản không cần giải quyết vấn đề ăn ở của bọn họ. Nhà của họ ở đó, lại giảm nhiều chỉ phí.


Sau khi em hoàn thành việc này, Lâm thị sẽ có thể giải quyết vấn đề khó khăn về việc làm và trở thành một doanh nghiệp đắt giá ở Ngân Châu, cộng thêm việc xây dựng một đường cao tốc. Tin tức này một khi truyền ra ngoài, khi em xây dựng cao tốc giữa chừng mà hết ngân sách, các quan chức có thể chỉ ngồi xem à?”


Mặc dù Trương Thác hoàn toàn không nói hết, nhưng Lâm Ngữ Lam là ai? Nữ hoàng kinh doanh! Làm sao có thể không hiểu được ý nghĩa sâu xa hơn trong lời nói của Trương Thác!


Trong xã hội ngày nay, điều quan trọng nhất của việc kinh doanh là gì? Vốn lưu động! Số lượng lớn vốn lưu động đến từ đâu? Ngân hàng!





Lời nói của Trương Thác đã hoàn toàn thức tỉnh Lâm Ngữ Lam.


Nếu có thể xây dựng đường cao tốc và các khu dịch vụ để giải quyết vấn đề việc làm cho dân làng ở thôn Nhị Áp, danh tiếng của Lâm thị chắc chắn sẽ là một bước nhảy vọt. Khi đó, lãnh đạo của thôn Nhị Áp muốn đòi lợi ích, thì cũng là cầu Lâm thị cho, họ còn dám nhận?


Trọng tâm là ở điểm này, những kẻ kia dù có dã tâm lớn hơn nữa thì cũng đều phải im hơi lặng tiếng.


“Chồng à, anh thật giỏi!” Lâm Ngữ Lam hưng phấn ôm lấy cổ Trương Thác, mãnh liệt hôn lên má Trương Thác.


Sau khi hôn xong, Lâm Ngữ Lam nhận ra mình có chút thất thố, đỏ mặt cúi đầu, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng bừng, không dám nhìn Trương Thác.


Sau vài giây, Lâm Ngữ Lam chậm rãi ngẩng đầu lên và phát hiện Trương Thác đang nhìn mình với nụ cười trên môi, điều này khiến cô càng thêm xấu hỏ, vì vậy cô vội quay mặt đi chỗ khác, giả vờ nhìn sang bên cạnh.


Điện thoại của Trương Thác đột nhiên vang lên.


Cuộc gọi đến từ Bạch Trì, Bạch Trì nói qua điện thoại: “Lão đại, Bạch Mai Khôi đã liên lạc với em. Họ sẽ xuất phát lúc chín giờ tối nay. Bây giờ em đưa anh đi?”


“Được.” Trương Huyện gật đâu, nói cho Bạch Trì biết vị trí xong liền cúp điện thoại.


Lâm Ngữ Lam đương nhiên nghe được Trương Thác nói gì với Bạch Trì, tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại cố gắng chịu đựng thẹn thùng, hỏi: “Anh phải đi?”


Ừ.” Trương Thác đáp: “Chờ lát nữa đi, ngày mốt nhất định có thể trở lại.”


Lúc Trương Thác gật đầu, Lâm Ngữ Lam trong lòng cảm thấy bát đắc dĩ, cô rất muốn nói cho Trương Thác biết có thể đưa cô đi cùng không, nhưng cuối cùng cô lại không nói gì.


“Cẩn thận.”


“Đừng lo lắng.” Trương Thác nói với Lâm Ngữ Lam rồi đi ra ngoài, khi đi đến lầu một, Trương Thác phát hiện có hai bóng người lén lút trốn sang một bên, anh tò mò liếc mắt nhìn, nhưng không ngờ cái bóng dáng lén lút kia hóa ra là Trịnh Sở, có một người đàn ông lạ bên cạnh Trịnh Sở, Trương Thác không có ấn tượng gì.


Chương 248:


“Con tiện nhân kia, chính cô ta đã phá hỏng chuyện tốt của tôi, một xí nghiệp hạng ba bay tới cành cây thì liền tưởng rằng thực sự có thể trở thành phượng hoàng?”


Trịnh Sở vẻ mặt hung ác, nói với những người bên cạnh: “Tôi không quan tâm anh làm cách gì, trong năm phút nữa, tôi muôn nhìn thấy con tiện nhân đó trên giường của tôi!”


“Yên tâm đi, Trịnh thiếu.” Người thanh niên bên cạnh Trịnh Sở gật đầu, đi lên phía trên hội quán.


Trương Thác núp ở một bên, nghe cuộc nói chuyện của hai người, trong mắt có một tia hàn ý, tuy rằng Trịnh Sở không nói cụ thể tên, nhưng Trương Thác có thể đoán được hắn đang nói đến ai.


Sau khi Trịnh Sở nói chuyện xong với người thanh niên, trên mặt mang theo một tia giễu cợt, anh ta bước ra khỏi hội quán, đi đến tòa nhà độc lập bên cạnh.


Bản thân hội quán này là được đổi từ biệt thự, mà biệt thự bên cạnh không được chuyển đổi thành hội quán.


Trịnh Sở bước vào cửa biệt thự “rằm” một tiếng đóng cửa lại.


Trương Thác lấy điện thoại di động ra, chỉnh sang ché độ camera, đi theo Trịnh Sở, nhảy lên lầu hai trốn.


Trong biệt thự, hình bóng của Trịnh Sở in rõ trên camera điện thoại.


Khoảng chừng năm phút đồng hồ, Trương Thác lại nghe thấy tiếng chuông cửa biệt thự.


“Thế nào, anh làm xong chưa?” Giọng Trịnh Sở vang lên.





“Đã xong thưa Trịnh thiếu.” Thiếu niên vừa đi vào biệt thự, mang theo một thân ảnh xinh đẹp.


Người bị thanh niên kia bắt lại chính là Tần Nhu!


Lúc này, Tân Nhu hai mắt nhắm chặt, rõ ràng là bị người tính kế. Nhìn thấy Tần Nhu đang hôn mê, Trịnh Sở khóe miệng cong lên một nụ cười ám muội, trong mắt hiện lên một tia chiếm hữu: “Thôi, ném cô ta xuống giường!”


Trịnh Sở vừa nói vừa trùm khăn tắm.


Sau khi bế Tần Nhu lên phòng ngủ trên lầu hai, thiếu niên tự hiểu rời đi.


“Chờ đã” Thanh niên chuẩn bị đi ra ngoài, Trịnh Sở ngăn lại: “Cái này cho anh, ngậm chặt cái miệng.”


Trịnh Sở ném một xấp tiền trăm nhân dân tệ từ tầng hai của biệt thự xuống.


Người thanh niên mừng rỡ cầm lấy tiền: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”


Trong lúc nói chuyện, người thanh niên mở cửa biệt thự bước ra ngoài.


Trịnh Sở nhìn Tần Nhu đang hôn mê nằm trên giường, liếm môi, liên tục cởi áo cô ấy ra, trong miệng chửi rủa: “Đồ khốn kiếp, hôm nay cố ý nói những chuyện đó ra khiến ông đây khó xử đúng không? Chờ ông đây chơi với cô xong liền ném cô ra đường, cho cô hưởng thụ cái này cảm giác bị người để ý!”


Trịnh Sở trèo lên giường, vươn tay sờ soạng Tần Nhu.


Ngay lập tức khi anh ta chạm vào Tần Nhu liền phát hiện trước mặt có một nắm đấm to lớn, giây tiếp theo, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, làm cho Trịnh Sở liên tục lùi lại.





Trịnh Sở đột nhiên bị người đánh tới như thế này, hoảng hốt ngẳng đầu nhìn lên đã thấy Trương Thác đứng ở bên giường, tự giễu một cái.


“Là anh!” Trịnh Sở nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Thác, hiện tại Trương Thác đã là anh ta căm ghét nhất rồi!




“Anh biết tôi sao?” Trương Thác cố ý hỏi, làm bộ như không nhận ra Trịnh Sở, muốn xem anh ta còn có thể làm ra những thủ đoạn gì.


“Ò, anh quản ông đây có nhận ra anh không? Con mẹ mày!”


Trịnh Sở giơ nắm đắm đánh Trương Thác một cái, chỉ bị Trương Thác một cước đá văng ra.


Trịnh Sở thân thể gầy yếu, chỗ nào có thể chịu đựng được Trương Thác đánh, bị đau đến nhe răng trợn mắt, mắt thấy chuyện hôm nay sẽ không thành rồi.


“Anh chờ đấy!” Nói xong câu này, Trịnh Sở xấu hồ chạy ra ngoài.


Sau khi Trịnh Sở rời đi, Trương Thác lay Tần Nhu, phát hiện Tần Nhu vẫn đang ngủ say.


“Thuốc mê?” Trương Thác nhíu mày, từ trong túi áo lấy ra hai cây kim châm, châm vào cổ tay Tần Nhu, chậm rãi vặn xoắn.


Hơn một phút sau, Trương Thác nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ trong miệng Tần Nhu.


“Ưm~I”



Chương 249:


Nghe giọng nói này, Trương Thác thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trịnh Sở không có cho thuốc mạnh, chỉ là thuốc bình thường.


Trương Thác tháo kim bạc ra, bắt mạch cho Tần Nhu, mạch ổn định, năm phút nữa cô ấy sẽ tỉnh.


Trương Thác lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, Bạch Trì tình cờ gọi tới: “Lão đại, em đến rồi, còn anh đâu?”


“Đến rồi.” Trương Thác đáp, cắt điện thoại, bước xuống lầu.


Anh vừa từ lầu hai của biệt thự đi xuống, liền thấy cửa biệt thự bị người ta đẩy ra, một người phụ nữ dáng vẻ bình thường lo lắng chạy vào, Trương Thác nhận ra người phụ nữ này là thư ký của Tần Nhu, hôm nay đi cùng Tần Nhu tới.


Thư ký Tần Nhu nhìn thấy Trương Thác, có chút kinh ngạc: “Anh Trương?”


Trong hội quán, thư ký Tần Nhu phát hiện không có Tần Nhu, điện thoại cũng không liên lạc được nên tìm kiếm khắp nơi.


“Đến đúng lúc lắm, Tần tổng của cô ở trên lầu, cô ấy có chút không thoải mái. Cô đi chăm sóc cô ấy đi.” Trương Thác chỉ vào thư ký Tần Nhu, không nói nhiều lời, liền đi ra khỏi biệt thự.


Trước cửa, một chiếc Aston Martin đã đậu sẵn ở đó, chờ Trương Thác.


Thư ký Tần Nhu bước lên lầu 2. Khi nhìn thấy Tần Thù mồ hôi nhễ nhại, gấu váy hơi nhăn lại, trong lòng cô ấy có linh tính không tốt.


“Nếu tôi nhớ không lầm, cô là thư ký của Tần Nhu?” Một giọng nói có chút đùa giỡn vang lên từ phía sau thư ký Tần Nhu.


Thư ký Tần Nhu quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Sở đi tới: “Trịnh thiếu, anh đây là…”


Thư ký Tần Nhu nhìn Trịnh Sở với vẻ mặt khó hiểu, vết bằm tím đặc biệt dễ thấy ở mắt trái của Trịnh Sở.





“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Trịnh Sở trừng mắt nhìn thư ký Tần Nhu.


Thư ký Tần Nhu nhanh chóng cúi đầu, biết một người nhỏ bé như cô ấy không thể đắc tội người này.


Trịnh Sở hài lòng gật đầu với biểu hiện của thư ký Tần Nhu, ánh mắt anh ta ở trên người Tần Nhu đang hôn mê vài giây, sau đó hỏi: “Đúng rồi, Tần Nhu sẽ trả cho cô bao nhiêu một tháng?”


“Năm nghìn.” Thư ký Tần Nhu trầm giọng đáp.


“Năm nghìn? Đủ làm gì chứ? Hai năm qua, giá nhà ở Ngân Châu tăng chóng mặt. Năm nghìn một tháng, cô phải làm việc bảy tám năm mới có thể bù đắp được số tiền phải trả, đúng không?” Trịnh Sở trên mặt mang theo một nụ cười, nhìn thư ký của Tần Nhu.


Thư ký Tần Nhu không hiểu ý của Trịnh Sở, không trả lời.


Trịnh Sở nói tiếp: “Nếu có cơ hội kiếm tiền hơn, cô có từ bỏ không?”


Ngay sau khi Trịnh Sở nói xong, trên mặt thư ký Tần Nhu lộ ra một tia rung động: “Trịnh thiếu, tôi không hiểu ý của anh.”


“Cô không cần hiểu.” Trịnh Sở sờ sờ mái tóc mượt mà của thư ký Tần Nhu, đồng thời lấy ra một tắm ngân phiếu: “Đây là nửa triệu. Với mức lương hiện tại, mười năm vắt vả cũng không tích được bây nhiêu, hiện tại tôi sẽ giao tất cả cho cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn mà làm một việc cho tôi.”


Trịnh Sở ném tấm chỉ phiếu trên tay xuống giường rồi ngừng nói.


Nhìn tờ séc, thư ký Tần Nhu trong mắt hiện lên vẻ chật vật, năm trăm vạn tệ là một sự cám dỗ không thể cưỡng lại đối với một tầng lớp lao động như cô ta.


Thư ký Tần Nhu hít sâu một hơi, lắc lắc cánh tay, chậm rãi nhặt tắm chỉ phiếu ném trên giường lên.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========





1. Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ


2. Vô Vi Nhất Niệm


3. Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi


4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!


=====================================


Nhìn thấy hành động của thư ký Tần Nhu, Trịnh Sở nhếch miệng chế nhạo: “Cô thông minh lắm, cô đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Bây giờ cô chỉ cần giúp tôi một việc đơn giản. Sáng sớm mai cô có thể làm được. Với tấm séc này, cô có thể đến tập đoàn Trịnh thị để đổi tiền mặt.”


“Trịnh thiếu, anh muốn tôi làm gì.” Thư ký Tần Nhu nâng niu tắm chỉ phiếu trong tay cô ta.


“Rất đơn giản. Sau khi tôi rời đi, cô chỉ cần chạy ra khỏi biệt thự này, hô to có người xâm phạm Tần Nhu. Về phần người đó, cô vừa nhìn đã biết.”


“Ý anh là…” Thư ký Tần Nhu trợn to hai mắt: “Anh Trương Thác!”


“Cô là người thông minh, nên tôi không cần phải nói thêm.” Trịnh Sở vỗ vai Thư ký Tần Nhu, chậm rãi bước ra ngoài.


Hai phút sau khi Trịnh Sở rời đi, thư ký Tần Nhu chậm rãi bước xuống lầu, cô ta đứng trước biệt thự, trần tĩnh lại, hít sâu một hơi, kinh ngạc hét lên: “Người đâu! Người đâu!


Xảy ra chuyện rồi!”


Lúc này, Trương Thác lên xe, rời khỏi hội quán, đang trên đường trở về thành phố.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.