Chàng Rể Quân Vương

Chương 292





Chính lúc này, tiếng chuông điện thoại của Trương Thác vang lên, là một số điện thoại lạ của Hàng Châu gọi đến.

Trương Thác bắt máy.

“Trương Thác tiên sinh, báo cáo đánh giá của anh đã có rồi, bây giờ anh đang ở chỗ nào, tôi sẽ mang qua cho anh.



Ở lầu 7, anh lên đây đi.


Trương Thác cúp điện thoại, rồi nói với Lâm Ngữ Lam một tiếng rằng đã có kết quả rồi.

“Nếu đã có rồi, thì đừng có ở lại đây nữa, nhìn thấy một số người, thì đã cảm thấy bực bội rồi.

” Mễ Lan liếc nhìn Dương Viên đầy chán ghét, Mễ Lan đều không hề có chút ấn tượng tốt nào đối với người của Dương gia cả.

Dương Viên lớn tiếng nói: “Yo! Kết quả đã có rồi, vậy thì để cho mọi người cùng nhau xem qua chút nào! Xem thử xem rốt cuộc là anh có năng lực tự tin gì đây, cũng để cho chúng tôi xem thử, hôm nay trung tâm này có thể làm mới định giá mức giá thắp nhất hay không đây!”
Lời nói của Dương Viên gây ra một trận cười rần vang.

Vương Luân mở miệng nói: “Cô Dương, có những người, e là không có can đảm để lấy ra đâu.



“Cũng không phải là không có can đảm gì cả, đây là đồ của riêng tôi, bằng lòng hay không bằng lòng lấy ra cho người khác xem, cũng là quyền của tôi.

” Trương Thác nói như vậy, nhưng những lời nói của anh, cho dù là ai nghe thấy được cũng đều sẽ có một loại cảm giác trốn tránh.

Chính lúc này, một nhân viên làm việc ở trung tâm đã đi lên cầu thang, kêu lớn một tiếng: “Vị nào là Trương Thác tiên sinh, báo cáo của anh đã có rồi.


Dương Viên vừa nghe thấy thì lập tức bước qua, quát người nhân viên: “Nào, đưa báo cáo cho tôi!”
Lúc người nhân viên làm việc vẫn chưa kịp phản ứng lại, thì Dương Viên đã cầm được kết quả báo cáo trong tay, liếc mắt nhìn lên, lộ ra vẻ coi thường: “Ò, cao hơn một chút ít so với dự đoán của tôi đấy, mức lương hằng năm 10,000 sao? Nói như vậy, thì anh phải làm việc 100 năm, làm việc cho đến chết cũng không đủ ăn đủ mặc, tương đương với một năm của anh Vương đẹp trai đây sao?
Thật là quá ưu tú rồi đấy, xin lỗi, là tôi trước đó coi thường anh rồi, tôi xin lỗi anh, tôi cảm thấy nhục nhã vì những lời nói lúc nãy của tôi, thế này đi, tôi thu lại lời mà tôi vừa nói lúc nãy cho anh mức lương hằng năm 10,000 tệ, tôi cho anh…” Dương Viên do dự một chút, rồi đưa một ngón tay ra: “10,001 tệ!”
Lời nói của Dương Viên lần nữa lại gây ra những trận cười.

Vương Luân bước lên phía trước, lớn tiếng nói: “Cậu nhóc, tôi vẫn là câu nói đó lúc nãy, nếu như cậu có một điểm nào có thể mạnh hơn tôi, cho dù bất cứ là điểm nào, tôi sẽ không còn gì để nói nữa cả, nhưng xem ra, có những người là thật sự vô dụng, thế này đi, tôi sẽ hạ tiêu chuẩn thấp xuống một chút, néu như cậu đuổi kịp 1 phần 10 của tôi thôi, tôi cũng sẽ thừa nhận, thế nào?”

“Đừng có mà 1 phần 10, chỉ cần là một số lẻ thôi cũng vượt qua tên nhóc này gấp 10 lần rồi” Dương Viên bật cười ha hả.

Giọng cười của Dương Viên, trong mắt những người xung quanh có vẻ như không hề tỏ ra khoa trương một chút nào, một người có mức lương định giá hằng năm là 10,000 tệ, vừa mới trách mắng một người có mức lương hằng năm là 11 triệu tệ, dũng khí của anh ta từ đâu ra, sự tự tin từ đâu ra chứ? Thật là mát mặt!
Vẻ mặt Trương Thác ngược lại đầy nghi hoặc, mức định giá của mình là 10,000 tệ? Chuyện này không thể nào?
Ngoại trừ Trương Thác không tin ra, thì Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan cũng không tin, hai người họ đã từng thấy qua một số tài năng của Trương Thác rồi, làm thế nào cũng không thể chỉ có mức lương hằng năm là 10,000 tệ được.

Cũng giống như vậy, người vệ sĩ đến xin việc ở lầu 7 có chút không tin, cú đắm mà Trương Thác đắm xuyên qua tấm bảng giới thiệu lúc nãy, thì đã đủ để mức lương hằng năm trên vài triệu rồi, 10,000 tệ này, cũng hơi quá khuếch đại rồi đấy chứ!
“Tôi nói này cái người họ Dương kia, cô có nhìn nhầm không đó chứ!” Mễ Lan không nhịn được lên tiếng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.