Chàng Rể Quân Vương

Chương 322





“Đội trưởng.


“Chào đội trưởng.


“Đội trưởng tới rồi.



Những viên cảnh sát đó, bởi vì sự xuất hiện của một người đàn ông, tất cả đều đứng dậy và chào hỏi.

Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi xuất hiện, người này Trương Thác có gặp qua, ngay cả đến cục cảnh sát, đều là người ta đưa tới.

Đội trưởng đội điều tra hình sự của văn phòng thành phố Hàng Châu – Cường Diên.

Cường Diên làm việc trong ngành này hơn hai mươi năm, được xưng danh là lão thâm niên, ở cục thành phố cũng có tiếng nói rất cao, năng lực phá án rất mạnh, rất được tôn trọng.

“Vụ án hôm nay xảy ra tình huống gì vậy? Có ai bị thương không? “Cường Diên liếc mắt một cái, nhìn thấy Thiện Trang, nhưng cũng không chạy đến chào hỏi như người khác, chỉ toàn hỏi chuyện vụ án.

“Không có ai bị thương, tám tên cướp đều có cầm dao, kiểm tra thu giữ một quả thuốc nỗ đắt, thiệt hại tài sản vẫn đang được ước tính.


“Được, tôi có chuyện quan trọng cần xử lý, có việc gì báo cáo lại với tôi.


Thiện Trang nhìn Cường Diên, mắp máy miệng, tuy rằng không lên tiếng, nhưng cũng có thể thông qua khẩu hình miệng phán đoán ra hắn nói cái gì.

Thiện Trang nói, lão già.


Hiển nhiên, đối với loại người không biết nễ mặt như Cường Diên, Thiện Trang cũng vô cùng bất mãn, chỉ là hắn dám đối với người khác kiêu căng ngạo mạn, đối với Thiện Trang không bao giờ chào hỏi gì dù chỉ một lần.

Dù sao, trong cuộc sống bình thường, Cường Diên cùng cha của Thiện Trang bình thường có quan hệ xã giao, quan hệ cũng không tệ.

Cường Diên vốn chuẩn bị định bước chân đi, kết quả bị người ta gọi lại.

Tiêu Sơn bước nhanh về phía Cường Diên, “Đội trưởng Cường, tôi cảm thấy chuyện này, lực lượng cảnh sát các ông làm việc có chút không hợp lý! “
Những lão tổng doanh nghiệp nhìn hành động của Tiêu Sơn, đều vì Tiêu Sơn cảm thấy không đáng, vì một con sói mắt trắng, Tiêu Sơn này thật sự chuẩn bị dốc hết toàn lực để đấu một ván cuối cùng sao?
Cường Diên bị Tiêu Sơn nói sửng sốt, “Tiêu tổng, lời này của ông là có ý gì? “
“Đội cảnh sát các người, có thể không có chứng cứ, tùy tiện bắt người sao? Tiêu Sơn thuận tay chỉ tay lên.

Cường Diên hướng ánh mắt nhìn qua, một chút liền nhìn thấy Trương Thác hai tay đã bị nhét vào trong chiếc còng số tám.

Dáng vẻ bị mang còng tay của Trương Thác khiến cho lòng Cường Diên đột nhiên hoảng loạn, đây là tình hình gì đây?
Cường Diên gạt hết công việc trong tay, bước về phía Trương Thác, hỏi những nhân viên cảnh sát đó: “Ai còng tay người này? Cởi ra cho tôi!”
Một nhóm nhân viên cảnh sát anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không lên tiếng.

“Tôi bắt.


” Giọng nói của Thiện Trang từ bên cạnh vang lên: “Sao nào, đội trưởng Cường, tôi thân là một nhân viên của đội cảnh sát, tôi bắt một người chắc có thể mà đúng chứ?”
Cường Diên chau mày: “Bắt người? Lý do đâu?”
“Nghi ngờ!” Thiện Trang nhếch mép: “Tôi nghi ngờ anh ta có vấn đề, được không?”
Cường Diên nhìn Thiện Trang mấy giây, nếu là nhân viên khác làm ra chuyện này, thì anh sớm đã chửi rồi, nhưng đây lại là Thiện Trang, con trai duy nhất của cục trưởng!
Một hồi sau, Cường Diên mới mở lời: “Thiện Trang, nếu như không có mâu thuẫn gì lớn, thì thả người đi.


Dựa vào cái gì?” Thiện Trang nhướng mày.

Nhìn thấy dáng vẻ của Thiện Trang, đôi mày của Cường Diên càng chau lại chặt hơn.

Cái tên Thiện Trang này có là cậu ấm giàu có đến mức thế nào, Cường Diên vô cùng hiểu rõ, một khi chuyện đã có mối liên quan dính líu đến anh ta, vậy thì không dễ dàng gì mà giải quyết được.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.