Cường Diên suy nghĩ, rồi bước đến trước mặt Thiện Trang, thấp giọng: “Người thì thả đi đi, thả rồi đối với ai cũng tốt hết cả, một khi làm lớn chuyện, thì cái này không dễ gì mà giải quyết được đâu.
”
*“Hơ!” Thiện Trang phát ra một tiếng cười đầy khinh thường: “Khó giải quyết, dựa vào hắn ta?”
Thiện Trang cực kỳ xem thường đối với Trương Thác, theo như anh ta thấy, thì đây chỉ là một thằng nhóc muốn ăn bám, nếu không thì cần gì phải nhận cha nuôi? Loại người như anh ta, thì lấy tư cách gì? Còn là làm lớn chuyện, anh ta có thể tìm ai để làm lớn chuyện, người cha nuôi đó của anh ta?
Cường Diên nghe Thiện Trang nói như vậy, tiếp tục khuyên ngăn: “Thiện Trang, đừng gây chuyện nữa, chuyện này đã qua rồi.
”
“Không thể nào!” Thiện Trang vung tay: “Đội trưởng Cường, đây chắc cũng không phải là phạm vi do chú phụ trách đúng chứ?”
Thái độ kiên quyết cứng rắn này của Thiện Trang khiến cho Cường Diên phải thở dài: “Được thôi, nếu cậu đã quyết định rồi, thì tôi cũng không còn gì để nói.
”
Cường Diên lắc đầu, bước đến bên cạnh.
Tiêu Sơn thấy Cường Diên cũng đã đi rồi, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đã tiêu tan, đây còn có ai có thể giúp đỡ nữa chứ!
Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan cũng sót ruột không thôi, đây là Hàng Châu, một chút sức lực của Lâm Ngữ Lam cũng chẳng thể dùng đến được, bao gồm cả Mễ Lan cũng vậy, đối mặt với tất cả những chuyện này, bọn họ ngoài việc phó thác nhanh chóng tìm được người đưa Trương Thác ra ngoài, thì không còn cách nào khác nữa.
Cường Diên bước đến một nơi không có người, lấy điện thoại ra, gọi đi một cuộc điện thoại: “Alo, Nhược Phiến à, ta là chú Cường của con đây, ờ, cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút, con và người thanh niên hôm nay là quan hệ thế nào, ôi, cũng không biết cậu ta và cái tên nhóc Thiện Trang đó xảy ra mâu thuẫn gì, mà bị
Thiện Trang còng lại rồi.
”
“Còng lại!” Giọng nói đầy kích động của Cảnh Nhược Phiến vang lên từ trong điện thoại: “Ở đâu!”
“Chính là ở đại sảnh đây này, đều đang làm bản ghi chép ở đây, con đến xem thử đi.
”
“Con lập tức đến ngay!”
Cường Diên cúp điện thoại, thái độ này của Cảnh Nhược Phiến, khiến cho ông ấy đại khái có thể hiểu được chút ít.
Mặc dù Thiện Trang có xuất thân rất vững vàng, nhưng so sánh với đại tiểu thư thực sự này như Cảnh Nhược Phiến thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Tại sảnh của cục cảnh sát, Thiện Trang xô Trương Thác, lớn tiếng hét to: “Đưa đi! Đưa người đi cho tôi.
”
Hai nhân viên cảnh sát áp tải Trương Thác đi, đang chuẩn bị áp tải Trương Thác đến phòng thẩm vấn.
Trương Thác vẫn luôn không hé răng nửa lời, trong lòng anh ấy, đã có sự chuẩn bị rồi, một khi Lâm Ngữ Lam bọn họ rời khỏi, thì tên Thiện Trang này, thần thánh có đến cũng không cứu nỗi anh ta rồi.
Một cái phòng thẩm vấn không nhót nổi Trương Thác.
Thân phận có lớn bằng trời cũng không cứu nổi Thiện Trang!
Nếu như bây giờ lật mặt trước mặt của Lâm Ngữ Lam, khi đã xảy ra chuyện, thì Lâm Ngữ Lam nhất định sẽ chịu liên lụy, mặc dù Lâm Ngữ Lam cũng sẽ không xảy ra được chuyện gì dưới sự che chở của mình, nhưng còn về cái người muốn giết Lâm Ngữ Lam cũng nhất định phải cảnh giác.
Người Yến Kinh họ Tô đó tuyệt đối không có quan hệ với Chessia.
Trương Thác vừa mới bị áp tải đi vài bước, thì nghe thấy một tiếng la ngọt ngào vang lên.
“Ai dám bắt người! Thả người ra cho tôi!”
Tiếng la ngọt ngào này, thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
.