Chàng Rể Quân Vương

Chương 352





Mấy người đứng ở cửa nghênh đón khách bị dọa tới mức vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn.
Bối Du từng bước chuệnh choạng đi về phía trước, kết quả mới đi được vài bước, một chiếc xe thương mại Buick không có biển số dừng trước mặt anh ta, từ trên xe nhảy xuống hai người, không nói lời nào, liền lôi Bối Du lên xe, sau đó nhanh chóng biến mắt trên đường phó.
Trương Thác đi dạo cùng Vị Lai, Vị Lai trong mắt người khác, là một thiên tài, nhưng trong lòng Trương Thác, cô chỉ như một cô em gái nhỏ.
“Đại ca, hôm nay không phải em rất mất mặt ha.” Khóe mắt Vị Lai vẫn còn đỏ ửng.
“Mắt mặt cái gì? Anh cảm thấy khi em đập vỡ xe trông rất ngầu đó chứ.”

Trương Thác cười.
“Được rồi đại ca, em đều biết rằng em ngu xuẩn cỡ nào, cùng lắm sau này em không dám trêu chọc anh nữa, những bức ảnh hôm nay bị chụp em đã xóa hết rồi.” Hai tay Vị Lai nắm phía sau lưng, đầu cúi đầu, “Thật ra em cùng Bối Du, đã quen biết nhau rất lâu rồi, trước đây em.”
“Được rồi.” Trương Thác xoa xoa đầu Vị Lai, “Người với người gặp nhau, cũng phải có một quá trình tìm hiểu, có một số việc, không nên quá nhập tâm, tình cảm loại đồ này, mặc kệ em trải qua bao nhiêu, đều sẽ bị choáng váng đầu óc.

Sự việc này ngày hôm nay, cũng coi như là một bài học cho em, cũng may không chịu thiệt thòi gì lớn, không có việc gì tìm Bạch Trì tâm sự, anh ta đối với loại đàn ông cặn bã này, có ý kiến rất sâu sắc.


Vị Lai bị Trương Thác nói bỗng tươi cười, “Đại ca, em còn lâu mới đi, vẫn là ở cùng các anh thích hơn, cùng lắm thì sau này để cho anh Tóc Đỏ kiếm cho em một công tước hoàng gia.


“Tìm cho em không thành vấn đề, em cũng phải nhìn trúng người ta mới được.” Trương Thác cười ha hả, “Được rồi, tối nay em cũng chưa ăn gì hết, muốn ăn cái gì, anh cùng em đi làm chút nào.



Trương Thác đang nói, điện thoại vang lên.
Vừa xem người gọi điện, Trương Thác liền bắc máy, trực tiếp nói: “Vừa rồi tôi còn nói tốt anh cho Vị Lai đó, điện thoại của anh gọi tới liền? “
“Đại ca, hai người mà nói những điều tốt của em, cho dù em nhiều năm như vậy cũng coi như vô ích! Âm thanh Bạch trì vang lên trên điện thoại, “Chị dâu đã đến Ngân Châu rồi, cũng an toàn về nhà, ở gần đó bọn em đều sắp xếp người.

“Được.” Trương Thác gật gật đầu, " Mấy ngày nay, sự an toàn của Ngữ Lam giao phó cho các cậu, nhớ kỹ, không đến thời điểm mấu chốt, các cậu tuyệt đối không thể bại lộ, qua một thời gian, anh sẽ tự mình đi Yến Kinh một chuyến,, bắt hết những kẻ đứng sau lưng! “
Kẻ đứng sau lưng đó một ngày không tìm ra hắn, thì trong lòng Trương Thác bất an không yên, con người luôn có những lúc sơ suất, những con dao ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào dùng một góc độ không thể tưởng tượng được đâm ra ngoài.
Trương Thác cúp điện thoại, vỗ vỗ vai Vị Lai, đi về phía trung tâm thành phố.
10 giờ đêm.

Phòng nghiên cứu khoa học kỹ thuật Hàng Châu, đã lâm vào một phen kinh ngạc, một đám nhân viên nghiên cứu khoa học hàng đầu do Minh Gia Nghi cầm đầu, tất cả đều không thể tưởng tượng nổi nhìn thành quả trước mắt.
Bọn họ đổ ba lít nước vào một máy phát, vài giây sau, máy phát chậm rãi vận hành, cái khác không nói, chỉ lúc công nghệ này áp dụng vào chiếc xe hơi, đều có thể trong thời gian ngắn nhất, lan truyền khắp thế giới.

Trong một phòng thí nghiệm khác, Dương Hùng sắc mặt trầm ngâm nhìn ra cửa, ông cầm điện thoại, gọi đến một số điện thoại.
“Này, bọn họ nghiên cứu ra rồi.”
“Nói cho tôi biết địa điểm.”
“Phòng nghiên cứu khoa học kỹ thuật Hàng Châu, tôi sẽ điều động tất cả lực lượng cảnh sát, còn lại, phải dựa vào các anh rồi.” Trong mắt Dương Hùng tràn ngập một sự tàn nhẫn.
Vào lúc mười một giờ tối, văn phòng nghiên cứu Khoa học và Công nghệ Hàng Châu.
Những người trong toàn bộ phòng nghiên cứu vẫn còn trong trạng thái phần khích.
Dự án năng lượng thuỷ hoá này chắc chắn là sự tiến triển quan trọng, bây giờ chỉ cần đợi đến khi trời sáng là có thể đăng ký bằng sáng chế cho công nghệ này.
“Tổng giám đốc Tiêu, thực sự chúc mừng ông.” Dương Hùng đến phòng thí nghiệm của Tiêu Sơn nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.