Chàng Rể Quân Vương

Chương 357





Trương Thác quay đầu nhìn, liền thấy Thiện Trang đang đi về phía mình.

“Thế nào, đại anh hùng, anh lấy thân phận gì tới nơi này?
Tôi nhớ bữa tiệc lần này, hình như không ai mời anh cả, phải không?” Thiện Trang đi tới trước mặt Trương Thác.

Chuyện lần trước, Thiện Trang là do Cảnh Nhược Phiến gây áp lực, mới không làm khó Trương Thác, lần này lại gặp nhau, Thiện Trang chắc chắn sẽ không bỏ qua một cơ hội có thể sỉ nhục Trương Thác.


“Anh Thiện quen biết người này sao?” Một âm thanh khác vang lên.

Liền thấy Dương Hải Phong đi tới, ở trên tay phải Dương Hải Phong, còn buộc một vòng băng gạc.

Lần này, Dương Hải Phong nhận được sự sắp xếp của Dương Hùng, đặc biệt đến bữa tiệc này, làm Tiêu Thị bẽ mặt.

Tiêu Thị đăng ký bằng sáng chế, tất nhiên sẽ cần tìm nhà đầu tư, công nghiệp Vĩnh Phong bây giờ muốn đầu tư, nên tới đây để phá đám.

Công nghiệp Vĩnh Phong ở Hàng Châu, cũng còn có rất nhiều hạng mục, đây là một doanh nghiệp ở thành phó Hàng Châu được bắt nguồn trong hơn mười năm, về phương thức mạng lưới giữa các con người, không phải Tiêu Thị có thể so sánh được.

“Gì vậy? Anh Dương cũng quen biết anh ta sao?” Thiện Trang hỏi một tiếng.

“Quen, đương nhiên là quen biết rồi.

” Đôi mắt Dương Hải Phong lộ rõ sự nham hiểm, thù hận nhìn quanh người Trương Thác: “Tôi hận không thể rút gân lột xương người này!”
Dương Hải Phong giơ tay phải của mình lên một chút, nếu lúc trước không phải người này, làm sao có thể tự mình đuổi việc ba tên vệ sĩ, nếu ba tên vệ sĩ đó ở đây, mình làm sao phải chịu cái tội này.


Dương Hải Phong bây giờ, áp đặt tất cả những sai lầm đã qua lên người Trương Thác.

Nghe Dương Hải Phong nói, Thiện Trang cười lớn ‘ha ha” một tiếng: “Người anh em họ Dương, những suy nghĩ của hai chúng ta thật giống nhau, tôi cũng muốn đem thằng nhóc này rút gân móc xương đây!”
Hai người Thiện Trang và Dương Hải Phong, trước mặt Trương Thác, không chút kiêng nề nói ra những thứ này.

Đối với hai người này, lúc trước khi Lâm Ngữ Lam còn ở đây, Trương Thác lựa chọn nhẫn nhịn, sợ có một số việc liên quan đến Lâm Ngữ Lam, nhưng hiện tại, Lâm Ngữ Lam đã trở về Ngân Châu, nếu Trương Thác có thể tiếp tục nhịn, vậy thì đó không phải là anh ấy rồi.

Trương Thác đi tới trước người Dương Hải Phong, nắm lấy cánh tay đang quấn băng gạc của Dương Hải Phong: “Chậc chậc, cậu chủ Dương, anh đây là, ngón tay bị người ta cắt rồi sao?”
Dương Hải Phong lạnh lùng ‘hừ” một tiếng, vừa định rút tay về, liền cảm giác một nguồn lực mạnh mẽ từ trên tay truyền tới, nguồn lực mạnh siết chặt chính vết thương trên bàn tay mình.

Khóe miệng Trương Thác mỉm cười, “Cậu chủ Dương, loại cảm giác này cũng không tệ lắm chứ? "
Có thể thấy, khuôn mặt Dương Hải Phong đã trở nên nhăn nhó, Trương Thác không ngừng bóp chặt lên vết thương trên tay Dương Hải Phong, vết thương vốn vừa mới chỉ lành lại một chút, bởi vì động tác của Trương Thác, dẫn đến vết thương lần nữa rách toạc, máu tươi rỉ ra, băng gạc trên tay Dương Hải Phong đều bị nhuộm đỏ.

Dương Hải Phong nghiền răng, khí lạnh hít vào qua các kẽ răng: “Buông… Buông ra! Cậu buông tay ông đây ra!”

“Ha ha.

” Trương Thác cười khẽ một tiếng, buông tay Dương Hải Phong ra.

Trong nháy mắt Trương Thác buông tay, Dương Hải Phong chao đảo lui về phía sau vài bước, vẻ mặt đau đớn nhìn cánh tay phải của mình, từng đợt đau cắt ruột cắt gan, từ trong lòng bàn tay truyền lên.

Hành động này của Trương Thác, ngay cả Thiện Trang cũng không ngờ đến.

Khóe miệng Trương Thác tiếp tục nhếch lên: “Cậu chủ Dương, muốn chịu đau thì tiếp tục, tôi không ngại để cho cậu hưởng thụ nhiều hơn chút đâu.


Dương Hải Phong vẻ mặt ngoan cố, nhưng lại không dám nói gì nữa, chỉ là ở trong lòng anh ta, hận không thể đem Trương Thác chém ra thành trăm mảnh!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.