Chàng Rể Quyền Quý

Chương 129



CHƯƠNG 129

Cách trang trí trên lầu ba vô cùng truyền thống, cổ kính trang nhã, bọn người Lâm Tinh Vũ đi vào trong phòng bao, hai người đàn ông mặc đồ đen thì chờ đợi ở bên ngoài cửa.

“Anh Lâm đại giá quan lâm, mời ngồi, mời dùng trà.”

Lâm Tinh Vũ vừa mới bước vào cửa, có một âm thanh quen thuộc truyền tới.

Hồ Minh Nhân nở nụ cười, nâng ly hồng trà lên.

Lâm Tinh Vũ cũng không khách khí nhận lấy ly trà, phóng khoáng ngồi xuống, Vương Hồng Lăng thì ngồi ở phía đối diện.

“Cô cả, bữa tiệc đã được chuẩn bị xong rồi.” Sắc mặt của Hồ Minh Nhân cung kính nói, nói xong lại cười một tiếng với Lâm Tinh Vũ rồi lui ra sau lưng Vương Hồng Lăng.

Vương Hồng Lăng gật đầu, rất có phong thái của vương giả.

Trên cái bàn tròn lớn được đặt mười món chính, hương sắc đều đủ, mùi thơm xộc vào trong mũi, gần như là mỗi một món ăn đều bao hàm cả nét đặc sắc của nó, chay mặn phối hợp, súp ngon, xà lách, điểm tâm đầy đủ, mọi thứ đều rất là đặc biệt.

“Lâm Tinh Vũ, tôi gọi anh như vậy nha.” Vương Hồng Lăng mở miệng nói, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, hình như là cảm thấy rất hứng thú: “Trước kia tôi đã từng nghe nói tới tên của anh, đều nghe nói anh là cái tên vô dụng, ngược lại không ngờ tới là anh lại tinh thông đồ cổ, công phu cũng không kém, bây giờ còn thấy đầu óc rất linh hoạt.”

“Tôi cho anh một cơ hội để anh làm trợ lý cho Hồ Minh Nhân, lương một năm 3 tỷ.” Vương Hồng Lăng tràn đầy lòng tin, lên tiếng nói: “Tôi sẽ giải quyết tốt hậu quả mà anh đã gây ra ở Minh Bảo Hiên, tôi nghĩ, dựa vào tình cảnh của anh thì không có cách nào từ chối điều kiện của tôi có đúng không?”

Lâm Tinh Vũ uống một ngụm trà, lắc đầu.

“Sao vậy? Chẳng lẽ anh còn chê 3 tỷ là ít hả?” Vương Hồng Lăng nhíu mày, sau đó lại thản nhiên nói: “Chỉ cần anh có đủ năng lực, anh muốn có bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tôi không thiếu tiền, cũng chưa từng bạc đãi những người làm việc cùng với tôi.”

Nói xong, sắc mặt của cô ta vô cùng ngạo nghễ, chỉ chỉ vào Hồ Minh Nhân rồi nói: “Mấy năm trước, Hồ Minh Nhân mở một cửa hàng nhỏ trong chợ sưu tầm đồ, làm việc chăm chỉ để kiếm sống, tôi đã giúp cho ông ta một tay, bây giờ cũng coi như là nhân vật có mặt mũi ở thành phố Thanh Vân.”

“Hồ tôi không dám quên ơn dìu dắt của cô chủ.” Hồ Minh Nhân chân thành nói.

Lâm Tinh Vũ liếc mắt nhìn Hồ Minh Nhân, Hồ Minh Nhân nổi tiếng trong giới đồ cổ từ năm sáu năm trước.

Đây chẳng phải là nói lúc Vương Hồng Lăng mười sáu mười bảy tuổi, những người bạn cùng lớp vẫn còn đang học cấp 2 thì cô ta đã có tư tưởng và thủ đoạn?

“Lâm Tinh Vũ, anh có thể học hỏi kỹ năng giám định bảo vật như thế, anh cũng là một người có lý tưởng và tham vọng.” Vương Hồng Lăng chậm rãi nói: “Tôi cho anh có cơ hội để bộc lộ tài năng, không dưới một năm, tôi đảm bảo anh có thể tạo ra tiếng tăm của mình, ở nhà họ Trương cũng chẳng có người nào dám trèo lên đầu của anh.”

Nói xong, cô ta giống như cười mà không phải cười nhìn Lâm Tinh Vũ.

Điều kiện đãi ngộ mà cô ta đưa ra hoàn toàn chính là cơ hội để Lâm Tinh Vũ một bước lên mây, không có lý do gì để từ chối.

“Thật ngại quá, tôi không có thói quen làm việc với người khác.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói.

Vương Hồng Lăng không nhịn được mà bật cười, cười vô cùng xán lạn.

Là một đứa con rể ở nhà họ Trương, rõ ràng là dựa vào nhà họ Trương để kiếm cơm, bây giờ lại còn đi ăn bám làm trợ lý cho vợ của anh, thế mà lại dám nói với mình là không có thói quen làm việc cho người khác?

“Ha ha.” Vương Hồng Lăng cười nói: “Lâm Tinh Vũ, không phải là bây giờ anh đang làm trợ lý cho vợ của anh đó à? Anh xem thường nhà họ Vương, hay là anh chưa tin thực lực của tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.