Chàng Rể Quyền Quý

Chương 130



CHƯƠNG 130

Lâm Tinh Vũ nói: “Tôi chỉ là có chút tò mò, thân phận của cô ở thành phố Thanh Vân rất có tiếng tăm, có tiền có thế, người như thế nào mà tìm không được, tại sao lại chọn tôi?”

Vương Hồng Lăng nói: “Anh nói đúng trọng điểm rồi đó. Đúng là tôi muốn tuyển dụng nhân tài, nhưng mà ở thành phố Thanh Vân, người có lá gan dám làm mất mặt Vương Tử Văn ở trước mặt của nhiều người thì chẳng có được bao nhiêu, chứ đừng nói chi là có thể làm việc cho tôi.”

“Haiz.” Nói đến đây, Vương Hồng Lăng khẽ thở dài một tiếng: “Nếu như không phải bởi vì tôi là con gái thì cái tên ngu ngốc Vương Tử Văn đó dùng cái gì để cạnh tranh vị trí thừa kế nhà họ Vương với tôi chứ.”

“Vương Tử Văn là đối thủ của tôi, anh ta muốn đối phó với anh, tôi thì lại muốn bảo vệ cho anh, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Vương Hồng Lăng nở một nụ cười rất có phong tình, một bộ dạng tùy ý.

“Tôi không có hứng thú tham gia vào cuộc nội chiến của nhà họ Vương các người.” Lâm Tinh Vũ bình tĩnh nói.

“Tôi rất tán thưởng sự can đảm của anh.” Vương Hồng Lăng nói: “Có điều, tôi không tán thưởng sự ngu ngốc của người ngu, nếu như anh ngay cả tình cảnh của mình mà cũng không hiểu, vậy thì uổng công cho kỹ năng am hiểu đồ cổ rồi.”

“Như vậy đi, anh đến tập đoàn sưu tầm của Minh Nhân đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc, lương một năm là mười năm tỷ, nếu như anh có năng lực đủ mạnh, tương lai cho dù có vượt lên trên Hồ Minh Nhân thì cũng không có bất cứ vấn đề gì.” Vương Hồng Lăng nghiêm túc nói, một bộ dạng như rất từ bi.

Lâm Tinh Vũ mỉm cười lắc đầu.

“Lâm Tinh Vũ, cô cả đã suy nghĩ cho cậu, cậu đừng có không biết đều.” Sắc mặt của Hồ Minh Nhân khó coi: “Không phải là ai cũng có thể có cơ hội này, cậu cũng không chịu suy nghĩ xem mình có thanh danh gì ở thành phố Thanh Vân, cô cả đã đặc biệt nâng cậu lên, cậu không cảm thích thì thôi đi, vậy mà còn dám vô lễ?”

“Không phải đó chứ? Lâm Tinh Vũ, không phải anh là một kẻ ngu đó chứ?” Vương Hồng Lăng không dám tin mà nhìn Lâm Tinh Vũ, ánh mắt nghi hoặc.

“Tôi nghe nói anh đã kết hôn được 2 năm rồi, vợ của anh không ngủ cùng với anh, anh chấp nhận ở lại nhà họ Trương để bị người ta khi dễ hả?” Vương Hồng Lăng hỏi, cô ta hiểu không rõ: “Bây giờ tôi cho anh một cơ hội như vậy, ôm cái đùi của tôi đây, có chỗ nào ở thành phố Thanh Vân mà anh không thể đi ngang? Tiền tài, gái đẹp, chẳng lẽ là anh không cần hả? Trời cao mặc cho chim bay, còn cứ ở nhà họ Trương thì có tiền đồ gì?”

Vương Hồng Lăng cao cao tại thượng đã quen thói, dựa vào thân phận của cô ta, tùy tiện phất tay một cái thì có một đám người quỳ xuống ở trước mặt của cô ta, lần này lại bị Lâm Tinh Vũ cứng rắn từ chối nhiều lần, trong lòng vô cùng không thoải mái, ngày hôm nay cô ta nhất định phải để Lâm Tinh Vũ làm việc cho mình.

“Kiến thức của tôi hạn hẹp, không gánh nổi cô cả Vương trọng dụng.” Lâm Tinh Vũ từ tốn nói, anh đã đứng dậy.

“Đứng đó!”

Vương Hồng Lăng đứng dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Tinh Vũ, vô cùng khí thế.

“Lâm Tinh Vũ, anh đã biết kế hoạch mà tôi bày ra cho Vương Tử Văn, cũng đã biết Hồ Minh Nhân là quân cờ của tôi.” Vương Hồng Lăng lạnh giọng nói: “Anh không cảm thấy là anh đã biết nhiều lắm rồi à?”

“Chẳng lẽ là anh chưa nghe nói một câu về cách đối nhân xử thế, hoặc là không biết chuyện gì, nếu như biết rồi, anh nhất định phải tham gia vào.”

“Cô nói có lý.” Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu, nhìn sắc mặt của Vương Hồng Lăng đang thay đổi: “Nhưng mà những chuyện của thế tục vô dụng với tôi.”

“Hừ, anh nói cứ như mình là nhân sĩ thanh lưu thời cổ đại vậy đó.” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng: “Ở thành phố Thanh Vân này, không có người nào có thể từ chối Vương Hồng Lăng tôi.”

Lâm Tinh Vũ nở nụ cười, cảm thấy người phụ nữ này có chút thú vị.

“Chẳng lẽ là cô muốn giết tôi diệt khẩu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.