Chàng Rể Quyền Quý

Chương 149



CHƯƠNG 149

“Vâng, tôi hiểu rôi.” Ngũ Chính nghiêm túc nói.

Lâm Tinh Vũ thẳng người mở cửa bước ra khỏi xe, đi vào trong toà nhà Bảo Đỉnh.

Ngũ Chính hút điếu thuốc, nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Tinh Vũ, vẻ mặt rối bời nghĩ mãi không ra.

Anh ta không thể hiểu được, đến cả người ưu tú như Tổng Giám đốc Lâm, lại là một người đàn ông thâm tình, có thể đi đâu tìm cho được cơ chứ? Nhà họ Trương còn không biết tốt xấu mà đuổi Tổng Giám đốc Lâm đi? Không sợ gia đình gặp hoạ sao?

Còn nói cái gì mà cậu cả của nhà họ Vương không biết từ đâu chui ra, lại dám đem ra so sánh với Tổng Giám đốc Lâm, tóm lại là vẫn chưa nghe qua cái tên đó. Hơn nữa Tổng Giám đốc Lâm vừa có bản lĩnh lại có khí khái, anh ta đã tận mắt chứng kiến tại buổi triển lãm đá quý, phải nói là phục đến sát đất luôn.

Sau khi Lâm Tinh Vũ đi lên trên lầu, bản thân anh cũng không chú ý, có một chiếc Lamborghini màu xanh da trời dừng lại cách đó trăm mét, trong xe có vài nam nữ thanh niên trưng diện khác thường đang âm thầm quan sát anh ta.

“Anh Vương, cái tên Lâm Tinh Vũ đến công ty làm việc rồi. Chúng ta lái xe qua đó, chuẩn bị đi lên trên đi, làm cho anh ta mất sạch thể diện trước mặt nhân viên công ty của mình.” Tần Phi đang ngồi ở vị trí ghế lái mặt đầy biểu cảm cợt nhả nói.

“Đúng, chỉ là một trợ lý nhỏ bé của Tổng Giám đốc, chỉ cần anh Vương ra mặt thì có thể cho anh ta rớt đài liền. Để tôi xem sau này anh ta có thể tìm việc ở thành phố Thanh Vân này nữa không, công ty kia vẫn còn dám nhận anh ta sao? Đói chết anh ta đi.” Ngô Sở Vũ ngồi ở ghế phụ cũng lạnh lùng nói.

“Aaa, Cơn tức giận tôi phải nhịn cả buổi tối rồi, lát nữa lên trên đó tôi phải tìm cơ hội cho anh ta hai cái tát mới được!” Thẩm Hạo ngồi ở ghế sau hai tay hăm he, lạnh lùng lên tiếng.

“Gấp cái gì chứ, cứ từ từ mà đày đoạ cái đồ phế vật kia cho đến chết.” Vương Tử Văn miệng ngậm một điếu xì gà, rất khí thế nói: “Còn dám đối đầu với tôi. Tôi đã đánh tiếng với người nhà họ Trương hết rồi, nhà họ Trương bên đó ai dám không nể mặt tôi chứ.”

Nghe bác hai tôi nói, tối qua cái đồ phế vật kia bị đuổi ra khỏi nhà rồi.” Vương Tử Văn cợt nhả nói: “Mọi người nói xem nếu bây giờ tôi theo đuổi Trương Uyển Du thì có gặp phải khó khăn nữa không?”

“Còn không phải sao, anh Vương đã ra tuyệt chiêu thì khỏi phải nói, bây giờ đồ phế vật Lâm Tinh Vũ đã không có nơi để về rồi, không bao lâu nữa công việc cũng chẳng còn. Có được Trương Uyển Du không phải dễ như trở bàn tay sao?” Tần Phi cười nói, những người còn lại cũng không ngừng nịnh bợ Vương Tử Văn.

Vương Tử Văn đắc ý không thôi, mắt liếc nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ: “Lái xe qua đó đi, cũng sắp đến lúc rồi, chỉ đợi điện thoại của Trương Di Hoà nữa thôi. Bên đó sắp xếp ổn thoả cả rồi thì tôi sẽ lên cho đồ phế vật kia biết tay!”

Nói rồi cho chiếc Lamborghini xanh da trời lái về phía toà nhà Bảo Đỉnh.

Nhưng mà cả nhóm người Vương Tử Văn không hề phát hiện ra, trong phòng triển lãm hai mươi mấy tầng ở phía xa, có người đang dùng ống nhòm quân sự quan sát động tĩnh của bọn họ qua lớp kính thuỷ tinh.

Chính là cách đó trăm mét trong một toà nhà hai mươi ba tầng, một căn phòng triển lãm đã được mua lại, hai người đàn ông mặc bộ trang phục màu đen, đang nghiêm trang sử dụng ống nhòm quan sát.

“Cô cả, Vương Tử Văn đã lái xe đến rồi, trông dáng vẻ là đến tìm Lâm Tinh Vũ làm loạn.” A Lục đặt ống nhòm quân sự trên tay xuống, quay người đi báo cáo.

Khoé miệng Vương Hồng Lăng xuất hiện một nụ cười xem thường, cô ta diện một chiếc váy đỏ thanh lịch và sang trọng, để lộ đôi chân thon dài, ngồi trên chiếc ghế khí khái của cô chủ, Hồ Minh Nhân cẩn thận đứng bên cạnh, A Lục, A Thất khom người ở phía trước báo cáo.

“Cô cả, cô xem lần này đến để giúp Lâm Tinh Vũ một tay, bây giờ hai chúng ta qua đó ra mặt giúp anh ta sao?” A Thất Nghiêm túc nói.

“Bây giờ đừng qua đó.” Vương Hồng Lăng quả quyết nói, trên mặt xuất hiện nụ cười cợt nhả: “Vương Tử Văn và Trương Trương Di Hoà của nhà họ Trương có lẽ đã thương lượng xong cả rồi, khẳng định là muốn Lâm Tinh Vũ mất hết thể diện ở công ty.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.