Chàng Rể Quyền Quý

Chương 159



CHƯƠNG 159

“Uyển Du, nhà chú năm các con tìm được thằng rể thật là tốt, nó không biết mình đang ăn cơm nhà nào à?” Sắc mặt Trương Di Hoà âm trầm nói: “Chỉ một tên vong ân bội nghĩa, thế mà vẫn chưa vừa lòng, còn dám điên cuồng ngang ngược như thế này nữa.”

Sắc mặt Trương Uyển Du ngại ngùng, cũng không tiện khuyên giải Lâm Tinh Vũ.

“Các người coi đây là nhà họ Trương nhà các người rồi à?” Ngô Dương biểu cảm nghiêm túc lên tiếng, khiển trách Trương Di Hoà đang tức giận: “Công ty có quy định của công ty, hai người các ông nếu như không muốn làm nữa, tôi lập tức mở cuộc họp hội đồng quản trị thu lại cổ phần trong tay hai ông.”

“Điều này…”

Hai người phía Trương Di Hoà mặt cắt không còn giọt máu, đều cắn răng đi về phía Lâm Tinh Vũ.

Uy thế hiện tại của Ngô Dương quá lớn, trước khi nắm chắc tuyệt đối cơ hội đá đít Ngô Dương trong cuộc họp hội đồng quản trị, bọn họ tuyệt không dám không nể mặt.

“Trợ lý Lâm, quyết sách lần này của tôi có vấn đề, thành thật xin lỗi cậu.” Giọng Trương Di Hoà vô cùng đè nén, nói với Lâm Tinh Vũ.

“Trợ lý Lâm, chuyện trước đây thật ngại quá.” Sắc mặt Trương Đức Hải cũng khó coi.

Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu, mang ý cười bảo: “Sau này chú ý một chút.”

Sau này chú ý một chút? Khuôn mặt của hai người Trương Di Hoà trở nên tái mét, bị bộ dạng này của Lâm Tinh Vũ làm cho tức chết đi được. Tên ở rể vô dụng này coi bản thân mình là ai? Chẳng qua chỉ là cái cớ Ngô Dương nhất thời dùng để làm khó dễ họ thôi.

Nếu không phải hôm nay Ngô Dương xuất hiện thừa cơ bắt nạt bọn họ, Lâm Tinh Vũ hiện tại đã phải quỳ trên đất nói xin lỗi rồi!

Còn nói sau này chú ý, đợi đến khi rời khỏi tập đoàn, Lâm Tinh Vũ cậu chỉ là một con chó hoang ai cũng có thể bắt nạt!

“Hừ!” Trương Di Hoà hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Lâm Tinh Vũ: “Đợi cậu bước chân ra khỏi công ty, tự mình chú ý một chút.”

Dứt lời, hai người một giây cũng không muốn ở lại, khuôn mặt đỏ bừng rời khỏi văn phòng làm việc.

Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, hai người Trương Di Hoà tức sùi bọt mép, dáng vẻ như muốn giết người.

“Chú ba, bảo vợ chú liên hệ giúp với, anh muốn tìm người nhà họ Chu đàm phán vài chuyện. Nhà họ Tôn bên kia anh đã thương lượng xong rồi.” Trương Di Hoà nói với vẻ mặt âm trầm.

“Anh, anh hạ quyết tâm muốn ra tay?” Trương Đức Hải ánh mắt phát sáng, thận trọng hỏi.

“Anh không nhịn được Ngô Dương nữa. Đến tên vô dụng Lâm Tinh Vũ kia cũng có thể mượn quyền thế của cậu ta để tùy ý dẫm đạp trên đầu chúng mình à!” Đôi mắt Trương Di Hoà tràn ngập lửa giận.

“Nhà họ Chu bên kia lúc nào em cũng có thể liên lạc được hết, chỉ đợi câu nói này của anh cả.” Trương Đức Hải trầm giọng đáp: “Tên công tử bột Vương Tử Văn kia, em cảm thấy cũng có thể tìm cậu ta nói chuyện.”

“Nhanh chóng làm tốt việc này, nếu ba nhà có người ra mặt, thân phận bí mật của Ngô Dương ở Ninh thị cũng sẽ không thể giấu diếm được mãi nữa! Chúng ta tuyệt đối có thể giành lại quyền khống chế tập đoàn đá quý Trương thị!” Trương Di Hoà nắm chặt nắm đấm.

… Ở một bên khác, sau khi Lâm Tinh Vũ chào Trương Uyển Du thì rời khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh ngay.

Anh nhận được tin nhắn khẩn của Thẩm Tam, hình như ông ta gặp phải chuyện không thể giải quyết được.

Đến bên đường, Lâm Tinh Vũ vẫy một chiếc taxi, định quay trở lại sơn trang Tuyết Long.

Ngồi trên xe, anh ấn gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, cậu Lâm, cậu xong việc chưa?” Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Tam vô cùng cung kính nói.

“Nói đi, có chuyện gì?” Lâm Tinh Vũ lãnh đạm đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.