Chàng Rể Quyền Quý

Chương 192



CHƯƠNG 192

“A? Cô cả à, cái này không hay lắm, đây là đang ở nhà họ Trương- nhà ngoại của tôi mà.” Trương Lệ tái mặt, không ngờ Vương Hồng Lăng lại tức giận như vậy, lại còn muốn tát vào mặt bà ta trước mặt bao nhiêu người như thế.

Mặc dù bà ta đã gả vào nhà họ Vương, nhưng hoàn toàn không thân quen với Vương Hồng Lăng, cũng chưa nói với nhau được mấy câu. Bà ta cũng từng nghe qua về tính cách nóng nảy của Vương Hồng Lăng, trên dưới nhà họ Vương không ai dám đắc tội với Vương Hồng Lăng!

“Bà nghe không hiểu à? Bảo bà đưa mặt ra đây!” Vương Hồng Lăng lạnh giọng nói, khí thế dọa người.

Sắc mặt của Trương Lệ vô cùng khó coi, cầu xin nói: “Cô cả à, nói như thế nào tôi cũng là thím của cô, cô làm như vậy, ông cụ mà biết cũng không vui đâu. Tôi thật sự không cố ý làm sai, đợi trở về nhà họ Vương, tôi sẽ đến tận cửa phòng xin lỗi cô.”

“Bà lấy ông nội ra để nạt tôi?” Vẻ mặt Vương Hồng Lăng lộ ra biểu cảm vô cùng khinh thường: “Bản thân bà có địa vị như thế nào ở nhà họ Vương, trong lòng bà còn không rõ ư? Bà có tư cách nói chuyện với ông nội ư? Bà gả vào nhà họ Vương bao nhiêu năm như vậy, Vương Hiến và bà hai người ngoài ăn bám, nghĩ cách bòn rút tiền từ nhà họ Vương ra thì có từng làm gì cống hiến cho nhà họ Vương chưa?”

“Bà và Vương Hiến hoàn toàn chính là nỗi ô nhục của nhà họ Vương, có biết không hả? Một người hơn bốn mươi tuổi như Vương Hiến lại chỉ biết ăn bám, tìm ông nội xin tiền sinh hoạt. Nịnh bợ Vương Quốc Khang để kiếm ít tiền boa, sau đó mang cái mác nhà họ Vương cả ngày chơi gái bên ngoài, lại còn nuôi con riêng. Còn bà thì sao? Ngoại tình với bao người ở bên ngoài, người tình bị phát hiện rồi ư? Biết bao lần ông nội vì chuyện người tình của bà mà muốn đuổi bà ra khỏi nhà? Bà còn không biết xấu hổ nhắc đến ông nội với tôi?”

Vương Hồng Lăng chỉ vào mũi Trương Lệ, tức giận mắng một trận.

Trương Lệ cúi thấp đầu, sắc mặt vô cùng ngượng ngùng, không dám nói lời nào cả.

Vương Hồng Lăng lại có thể lôi hết chuyện xấu xa của bà ta và Vương Hiến ra rồi mắng mỏ ngay trước mặt mọi người. Hơn nữa, lại còn là trước mặt người nhà bà ta, mất mặt chết đi được! Lúc này, bà ta hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.

Thật ra những điều Vương Hồng Lăng nói đều là sự thật, ngoài mặt bà ta lấy cái mác nhà họ Vương lăn lộn dễ dàng trong giới quý tộc, đúng kiểu dáng chó hình người. Ở trước mặt nhà họ Trương, bà ta càng tỏ vẻ xa hoa, sang chảnh hơn, vô cùng sĩ diện. Nhưng trên thực tế, ở trong nhà họ Vương, ngay đến cả một người vai dưới cũng coi thường bà ta và Vương Hiến… Lúc này, ngay đến cả Trương Di Hòa và Trương Đức Hải khi nhìn sang vẻ mặt của Trương Lệ thì cũng lộ ra ý khinh thường. Trương Lệ cả ngày khoe khoang, nói rằng mình rất có quyền thế ở nhà họ Vương, kết quả chỉ là sĩ diện hão.

“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, tôi cho bà cơ hội cuối cùng.” Vương Hồng Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Lệ: “Đưa mặt ra đây!”

Mặt Trương Lệ xám như tro, vô cùng khó coi, bà ta không dám làm trái ý Vương Hồng Lăng, với địa vị của Vương Hồng Lăng ở nhà họ Vương, lại còn là cháu gái ông cụ Vương cưng chiều nhất thì cho dù dùng thủ đoạn cũng sẽ bị cô ta đá ra khỏi nhà họ Vương.

Huống hồ, nếu ông cụ Vương mất, thì chỗ dựa duy nhất của bà ta và Vương Hiến chính là Vương Quốc Khang. Nhưng ngay đến cả Vương Quốc Khang cũng không thể vì hai người họ mà đắc tội với Vương Hồng Lăng và Vương Thừa Càn được.

“Tôi xin lỗi, cô cả! Tôi biết sai rồi! Mong cô đừng để chuyện này trong lòng, xin đừng trách tội tôi!” Trương Lệ cố bày ra gương mặt tươi cười, nói.

Nói xong, bà ta đưa mặt đến.

Bốp!

Vương Hồng Lăng không hề do dự, bàn tay vung mạnh xuống, tiếng tát vang dội.

Ngay lập tức, năm dấu vân tay đỏ tươi in lên mặt Trương Lệ!

Trương Lệ sắp rơi nước mắt, bà ta ôm lấy gương mặt nóng bừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.