Chàng Rể Quyền Quý

Chương 203



CHƯƠNG 203

“Nhìn cậu Vương nhà người ta thấu tình đạt lý chưa kìa, cậu còn định ra tay đánh người ta nữa à?” Lư Ngọc Trân chậc lưỡi nói: “Lâm Tinh Vũ, lần này coi như tôi đã giúp cậu nhiều lắm rồi đấy. Mau cúi mình xin lỗi người ta đi.”

“Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Cậu cảm thấy việc thừa nhận bản thân là một thằng nhãi vô dụng khó lắm sao?” Lư Ngọc Trân nghi hoặc hỏi.

Nó làm bộ làm tịch mình là người rất cần thể diện? Vậy mà lại không biết xấu hổ bám váy đàn bà trắng trợn như vậy, còn ăn cơm hai cửa nữa chứ.

Nhập từ khóa tìm kiếm…

Lâm Tinh Vũ cười lạnh, không thèm nhiều lời với Lư Ngọc Trân.

“Vệ sĩ của cậu Vương ở ngay bên cạnh đấy, cậu không nghe theo thì lát nữa còn có hậu quả khó lường hơn đấy! Tôi đang muốn tốt cho cậu đấy, biết không?” Lư Ngọc Trân lạnh giọng bảo.

Lâm Tinh Vũ cười như không cười, vì muốn tốt cho anh à?

“Tao chỉ cho mày cơ hội một phút thôi, Lâm Tinh Vũ, nếu không phải vì nể mặt bác trai bác gái, bây giờ tao đã gọi vệ sĩ đến đánh mày quỳ rạp xuống rồi, mày biết không?” Vương Tử Văn dương dương tự đắc nói.

“Anh thử gọi vệ sĩ đến đi.” Lâm Tinh Vũ nhìn Vương Tử Văn, vẻ mặt như đang chọc tức.

Vương Tử Văn nhìn chằm chằm Lâm Tinh Vũ, thằng nhãi vô dụng này đúng là làm càn mà, lần này Vương Hồng Lăng không ở cạnh thì nó là cái thá gì chứ?

“Mau cầm vũ khí kéo đến đây cho tôi!” Vương Tử Văn cười lạnh, phách lối điện một cuộc điện thoại.

“Cậu có nghe thấy không, cứ phải đợi cậu Vương kêu người đánh què cậu, cậu mới bằng lòng chịu nhận lỗi sao?” Lư Ngọc Trân cười nhạo nhìn Lâm Tinh Vũ, cả mặt đều ánh vẻ xem thường.

Bà ta ước gì Vương Tử Văn mau mau gọi người đến đánh Lâm Tinh Vũ phải quỳ xuống xin tha, để trút một bụng tức anh ách lúc ở nhà cũ nhà họ Trương.

Để Lâm Tinh Vũ biết rõ thân phận và thực lực của mình, nó chẳng qua chỉ là bám váy Vương Hồng Lăng mới được thế thôi. Sau đó, nó sẽ ngoan ngoãn trở về nhà vẫy đuôi cầu xin, rồi cuối cùng lại bị bà ta đá văng ra khỏi cửa.

Trước mắt giả vờ nói giúp cho Lâm Tinh Vũ chẳng qua là vì muốn lấy lòng Vương Tử Văn mà thôi.

Dù sao nếu bà ta đứng ra bảo Lâm Tinh Vũ nhận sai, vậy chắc chắn Vương Tử Văn sẽ có ấn tượng khá tốt về bà ta.

“Alo? Alo!” Vương Tử Văn cầm điện thoại liên tục gào thét, vẻ mặt dần trở nên kỳ lạ.

Có chuyện gì vậy? Sao đội trưởng đội vệ sĩ bên kia lại cúp điện thoại của anh ta?

Mười mấy vệ sĩ ấy không phải đang đứng chờ ở một bên khác của tòa nhà này sao? Lẽ nào có chuyện gì đột ngột phát sinh?

Vương Tử Văn nhìn vẻ mặt cười mà như không cười của Lâm Tinh Vũ, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.

Một mình anh ta không đánh lại Lâm Tinh Vũ, không có đội vệ sĩ cầm vũ khí kéo tới thì sao đánh Lâm Tinh Vũ quỳ xuống đất xin tha được?

“Sao nào? Không có vệ sĩ là anh tắt tiếng hót à?” Lâm Tinh Vũ trêu tức.

“Vệ sĩ của tao đang đứng ngay bên kia thôi!” Vương Tử Văn nhắm mắt nói: “Bây giờ mày làm càn bao nhiêu, sau đó sẽ no đòn bấy nhiêu!”

“Lâm Tinh Vũ, cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Đã đến lúc này rồi mà còn dám làm càn trước mặt cậu Vương nhà người ta?” Lư Ngọc Trân lạnh giọng lại nói giúp Vương Tử Văn: “Vừa nãy tôi có thấy cậu Vương dẫn đến một đội vệ sĩ, đang đứng chờ ở bên kia tòa nhà.

Cậu cứ nhất quyết phải bị người ta đánh quỳ rạp xuống mới chịu cam lòng?”

Vương Tử Văn không ngừng gọi điện sang, đồng thời giương ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, định dùng khí thế dọa sợ anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.