Chàng Rể Quyền Quý

Chương 209



CHƯƠNG 209

Chắc chắn sẽ không có tên ất ơ nào đến gần được.

Mặt khác, Lâm Tinh Vũ cũng muốn gỡ bỏ hiểu lầm giữa mình và Uyển Du.

Anh có không hiểu chuyện tình cảm đến mấy cũng biết khi phụ nữ đã ghen, thì cần phải dỗ dành cho ngon cho ngọt vào mới được.

Nghĩ vậy, Lâm Tinh Vũ bấm một dãy số.

“Alo, sếp Lâm, cậu có chuyện gì cần dặn dò à?” Ở đầu bên kia điện thoại, Ngô Dương dùng giọng điệu cung kính hỏi han.

“Chuyện lúc trước tôi giao cho anh có tiến triển thế nào rồi?” Lâm Tinh Vũ từ tốn hỏi.

Lúc trước anh bảo Ngô Dương vào tập đoàn Trương thị rồi phải dốc sức nâng đỡ, dùng hết tất cả tài nguyên của tập đoàn để nâng Uyển Du lên, cho cô trở thành nhà thiết kế trang sức nổi tiếng nhất tỉnh Đông Hải, thậm chí là hướng đến mục tiêu nổi tiếng nhất thế giới.

“Sếp Lâm, thuộc hạ đang dốc sức làm việc đây, gần đây cô Lâm đang lục tục thiết kế vài mòn trang sức trọng điểm cho tập đoàn, tiếng tăm của cô ấy trong giới trang sức Đông Hải đã là số một số hai rồi!” Ngô Dương cung kính đáp.

Lâm Tinh Vũ nói: “Ngày mai anh tổ chức họp hội đồng quản trị, thăng chức vợ tôi lên thành Phó Tổng giám đốc bộ phận phụ trách thiết kế sản phẩm trong tập đoàn đi.”

Anh bảo Ngô Dương thu mua tập đoàn đá quý Trương thị, tất cả đều là vì ước muốn của Uyển Du vợ anh.

Nhưng anh hiểu rất rõ tính cách của Uyển Du, cô vẫn luôn hy vọng dựa vào sự cố gắng của mình để từng bước tiến lên, đạt được thứ mình muốn có.

Nếu không anh đã ném nguyên tập đoàn đá quý Trương thị vào tay cô từ lâu rồi.

“Vâng! Tất cả đều nghe theo sếp Lâm. Tôi bảo đảm, ngày mai cô Lâm sẽ thành Phó Tổng giám đốc của tập đoàn, trở thành thành viên của hội đồng quản trị!” Ngô Dương cung kính trả lời.

Trong lòng Ngô Dương rất rõ, cũng hiểu thấu được, tập đoàn đá quý Trương thị này thật ra chỉ là một món đồ chơi sếp Lâm dùng để lấy lòng vợ mình mà thôi.

Ý nghĩa tồn tại của tập đoàn này chỉ là để mua vui cho cô Lâm.

Thân phận của anh ta nếu nói thẳng ra thì chính là người được sếp Lâm phái tới tập đoàn đá quý Trương thị nhậm chức quản gia, công việc chính là giúp đỡ cô Lâm bước từng bước lên đỉnh cao giới trang sức, hơn nữa còn không được làm quá lộ liễu, phải khiến cho cô Lâm cảm thấy bản thân đang dựa vào thực lực của mình để có được tất cả, để cô cảm nhận được cảm giác thành công.

Ngay vào lúc này, một cuộc điện thoại khác gọi đến, Lâm Tinh Vũ nhìn xem, không ngờ là của Trương Uyển Du vợ mình điện tới, anh lập tức cúp máy bên Ngô Dương.

“Uyển Du, có chuyện gì sao?” Lâm Tinh Vũ hỏi.

“Bây giờ anh không sao chứ?” Giọng điệu của Trương Uyển Du có hơi lo lắng.

“Không sao.” Lâm Tinh Vũ cười đáp.

Tít.

Lâm Tinh Vũ còn đang định nói gì thêm thì Trương Uyển Du đã cúp máy.

Anh lắc đầu, bất đắc dĩ bật cười, anh hiểu rồi, Uyển Du đang lo lắng hôm nay anh đánh Vương Tử Văn sẽ chọc vào phiền phức nào khác, nhưng cô vẫn đang ghen nên không muốn nhiều lời với anh.

“Lâm Tinh Vũ không gọi điện lại?” Ở bên kia, Trương Uyển Du mặc đồ ngủ nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại vài phút, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Anh ấy bị ngốc à?”

Ban đầu cô nghĩ mình cúp điện thoại thì chắc chắn Lâm Tinh Vũ sẽ gọi lại, cô sẽ từ chối vài lần, để anh thấy sốt ruột một phen rồi mới ấn nghe.

Không ngờ cô đã cúp máy như thế, vậy mà Lâm Tinh Vũ lại chẳng điện lại một cuộc nào cả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.