Chàng Rể Quyền Quý

Chương 249



CHƯƠNG 249

Lâm Tinh Vũ mặt mày không có cảm xúc, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô gái lễ tân mặt mày hoảng hốt ở tiền sảnh.

“Tôi tìm Vu Tắc Thành.”

“Chuyện này! Chuyện này!” Cô gái lễ tân rất hoảng sợ, làm việc ở đại sảnh tiếp tân lâu như vậy, trước giờ chưa từng gặp phải tình huống bộc phát như này, chuyện gì vậy, có ai dám đánh người ở trong công ty của lão tổng Vu chứ?

“Mẹ kiếp các người còn ngây ra đó làm cái gì? Gọi người xuống! Bảo ngài Vu biết các người ngay cả cửa cũng không trông được, đều không muốn sống rồi sao?” Ưng Đầu Trọc nhịn cơn đau ở tay, thở dốc nói.

Tít tít tít.

Ở sảnh tiếp tân vang lên tiếng cảnh báo.

Rất nhanh, nhân viên qua lại đều bị dẹp, vội rời khỏi, xoạt xoạt, cửa lớn trực tiếp bị đóng lại, phủ lên một lớp kính ánh đen, hoàn toàn che chắn tầm nhìn.

Một người đàn ông cao to vạm vỡ ngậm xì gà, từ từ đi xuống, bên cạnh dẫn theo mười mấy người đàn ông mặc vest với bộ dạng hằm hằm.

“Anh Xám, mau xử lý cái tên nhóc thối tha này, em muốn cậu ta quỳ xuống chịu chết cho ông đây!” Ưng Đầu Trọc hằn học nói, vẻ mặt rất tàn độc, lời còn chưa nói ra, tay Lâm Tinh Vũ lại tăng thêm lực đạo, bóp tay của anh ta vang lên những tiếng rắc rắc, đau tới mức hét lớn.

“Xảy ra chuyện gì? Ưng Đầu Trọc, cậu ngay cả một tên oắt con cũng không xử lý được?” Lông mày của anh Xám hơi nhíu lại, cẩn thận đánh giá Lâm Tinh Vũ.

“Nhóc con, ông đây mặc kệ cậu là ai, dám ra tay ở đây, ai cũng không che chở được cho cậu!” Anh Xám cười lạnh, hằn học nói: “Cho cậu thời gian 10 giây, buông người ra, quỳ xuống xin lỗi! Nếu không cậu chuẩn bị kêu người đến nhặt xác của cậu đi!”

Lâm Tinh Vũ cười lạnh, ánh mắt khinh thường, giống như đang nhìn một đàn chó gà.

“Ngang ngược như vậy sao? Dám nhìn ông đây như vậy?” Anh Xám nổi giận rồi, ném điếu xì gà đi, túng tay một cái, mười mấy người đàn ông mặc vest bên cạnh đồng loạt thò tay phải vào trong túi áo, kẻ ngốc cũng nhìn ra được trong túi áo của bọn họ để cái gì.

“Dừng tay hết cho ông đây!”

Vào lúc này, một tiếng quát mắng truyền tới.

Một người đàn ông trung niên cao to mặc áo khoác màu gỗ, vẻ mặt nghiêm nghị đi ra khỏi thang máy, bên cạnh còn có hai người đàn ông mặc đồ đen đi theo.

“Ngài Vu!” Những người ở đây đều đồng thanh gọi, cung kính cúi thấp đầu.

Vu Tắc Thành đi tới gần, sửng sốt khó hiểu đánh giá Lâm Tinh Vũ, khi ánh mắt chạm vào mắt của Lâm Tinh Vũ, ông ta nhìn thấy đôi ánh mắt lạnh lùng đó, lập tức con ngươi co rút, bỗng dưng cúi thấp đầu.

Thật sự là cậu ta! Cậu ta quay về rồi!

Trong lòng Vu Tắc Thành cực kỳ sửng sốt, không ngờ cách 10 năm rồi, thiếu niên năm đó vậy mà lần nữa quay về Đế Kinh!

“Cậu Vũ! Cậu, quay về rồi sao?” Vu Tắc Thành mặt mày khó tin, giọng điệu cung kính hỏi.

“Tôi quay về rồi.” Lâm Tinh Vũ một cước đạp Ưng Đầu Trọc ra, chắp tay từ từ bước tới.

Thần sắc Vu Tắc Thành kích động, vẻ mặt rất sửng sốt.

Sau đó, ánh mắt của ông ta nhìn sang Ưng Đầu Trọc và Gấu Xám, lạnh lùng nói: “Cậu Vũ là người các cậu có thể mạo phạm sao? Quỳ xuống! Cho đến khi nào cậu Vũ gật đầu, các cậu mới có thể đứng dậy, cậu Vũ không gật đầu, các cậu cứ quỳ vậy cả đời đi!”

“Á!”

Gấu Xám và Ưng Đầu Trọc bị dọa toát mồ hôi hột, trợn to hai mắt nhìn Lâm Tinh Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.