Chàng Rể Quyền Quý

Chương 254



CHƯƠNG 254

Cùng lúc đó.

Tỉnh Đông Hải, thành phố Thanh Vân.

Sơn trang Tuyết Long, từng chiếc xe chở hàng, đang chuyển nhà

Chỗ trung tâm nhất, trong biệt thự của Lâm Tinh Vũ, mấy nhân viên của công ty chuyển nhà đang đi đi lại lại chuyển đồ đạc

“Chuyển hết những thứ rách nát này ra vứt đi, đã thời đại nào rồi, còn để những thứ cũ rích này trong nhà, sau này mời khách đến nhà mở tiệc, không phải sẽ rất mất mặt sao?” Lư Ngọc Trân chua ngoa nói, chỉ huy người của công ty chuyển nhà ném hết bàn ghế cổ làm bằng gỗ sưa, gỗ đỏ năm trăm, gỗ tử đàn, gỗ đỏ trăm năm.

“Ờm! Bà Lư. Đây là Lâm tổng bày trí, bà làm như vậy, đợi khi Lâm tổng quay về thì không hay lắm đâu?” Lý Bộc thật sự không nhìn nổi nữa, không kìm được mà nói một câu.

Vốn cậu chủ đã dặn ông ta, chỉ cần làm tốt công việc của quản gia là được rồi.

Nhưng bà mẹ vợ này của cậu chủ, thật sự là ngu xuẩn vô cùng, tầm nhìn hạn hẹp! Vậy mà đem đi vứt hết bộ bàn ghế bằng gỗ Sưa mà cậu chủ dùng mấy chục tỷ để đấu giá được và các vật dụng gia đình vô cùng quý giá được làm từ những loại gỗ quý hiếm khác do các nghệ nhân hàng đầu tạo ra, xem nó như phế phẩm rác rưởi.

Thật là mắt chó bị mù mà!

“Sao hả? Đây là đồ của nhà tôi, tôi muốn làm thế nào, liên quan gì tới ông? Lão quan gia như cậu sao lại lắm lời như vậy chứ?” Lư Ngọc Hân tức giận nói: “Lâm tổng gọi cũng khá hay! Tên ngu xuẩn như cậu ta cho ông bao nhiêu tiền một tháng mà ông nói giúp cậu ta như vậy?”

“Còn gọi tôi là bà Lư! Sau này gọi tôi là Lư tổng? Biết chưa?” Lư Ngọc Hân cao ngạo nói.

“Cũng chỉ có đồ ngu đó mới không có phẩm vị như vậy, chọn những đồ gia đình cũ nát, giống như đồ nhà quê, thật mất mặt mà.” Lư Ngọc Hân lạnh giọng nói, lại chỉ huy nhân viên của công ty chuyển nhà: “Đúng, đúng! Vứt hết đi, mua những đồ phong cách phương tây cho tôi, đổi toàn bộ.”

“Nhìn thấy không hả, đây mới là phẩm vị thời thượng!” Lư Ngọc Hân dương dương tự đặc nói, chỉ vào chiếc sô pha và những đồ khác: “Bộ này phong cách châu Âu, tôi đã tốn hơn 300 triệu để mua về! Cái đồ ngu Lâm Tinh Vũ đó thật là ki bo, đã để Uyển Du sống trong loại biệt thự đỉnh cấp này, còn mua những thứ rách nát quê mùa này về, bủn xỉn!”

“Đây là vật dụng trong nhà Lâm tổng đã tốn rất nhiều tiền để mua về, bà vứt đi như vậy thật sự không tốt đâu!” Lý Bộc khổ tâm khuyên một câu.

“Tôi nhổ vào!” Lư Ngọc Hân nhổ một bãi nước bọt, vẻ mặt khinh thường: “Còn rất nhiều tiền? Ở trong mắt cậu ta, vật dụng trong nhà vài trăm, vài triệu chính là rất nhiều tiền sao?”

Khóe miệng của Lý Bộc giật giật, nhìn những vật dụng cấp thấp đó được chuyển vào nhà, bệnh tim sắp tái phát rồi.

Đây là ánh mắt kiểu gì vậy? Đầu óc kiểu gì vậy? Mua những thứ rác rưởi này, tất cả cộng lại không bằng một chiếc ghế trong phòng sách của cậu chủ! Thế mà còn xem thành bảo bối!

Còn muốn vứt hết tất cả đồ trong nhà mà cậu chủ đã mua?

Ài, Lý Bộc thở dài trong lòng, những lại không có nói nhiều. Mặc kệ bản thân nói thế nào, cho dù nói giá trị của những món đồ này cho Lư Ngọc Hân, người phụ nữ mắt mù này, cũng căn bản không nghe và cũng sẽ không tin.

Để hai vợ chồng này chuyển vào biệt thự, thật là! Hoàn toàn hạ thấp đẳng cấp bày trí của cậu chủ!

“Đúng rồi, đi cậy cửa phòng tầng ba, ném hết những đồ bên trong đi, đổi mới hết.” Lư Ngọc Hân lại chỉ huy tiếp.

“Bà Lư! Không được! Tầng ba là tầng riêng của Lâm tổng, khóa cửa chính là không muốn để người khác làm phiền!” Lý Bộc vội nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.