Chàng Rể Quyền Quý

Chương 267



CHƯƠNG 267

Quay người, lại đá một cước mạnh vào dưới eo Vương Tử Văn, sắc mặt của Vương Tử Văn lập tức trắng bệch, gầm lên.

“Hự! Á! Ư ư ư.”

Ba con Vương Quốc Khang không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, lúc trứng vỡ, thật sự đau tới mức khiến bọn họ muốn ngất tại chỗ.

“Ông, ông sao dám?” Vẻ mặt của Vương Quốc Khang rất kinh hãi, hoàn toàn không dám tin, Thẩm Tam gia ra tay lại ác như vậy! Đây là muốn đối đầu tới chết với nhà họ Vương!

“Sao dám hả? Được, tôi dám cho ông xem!” Thẩm Tam cười lạnh, nhấc chân đạp bụp bụp, đạp liên tiếp, đạp tới mức ba con Vương Quốc Khang điên cuồng kêu gào, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Bây giờ, ông hỏi nữa xem tôi có dám hay không?” Thẩm Tam lạnh giọng chất vấn, ghét bỏ nhìn ba con Vương Quốc Khang, hai người đi nặng đi nhẹ đều không khống chế được, trong quần truyền ra một mùi hôi thối.

Nếu không phải là cậu Lâm chống lưng, ông ta thật sự không dám đánh người nhà họ Vương như vậy, nhưng có cậu Lâm ở đây, nhà họ Vương tính là cái thá gì chứ? Dám đến trả thù thì nhà họ Vương đợi bị diệt môn đi!

“Tôi, tôi quay về, sẽ sử dụng mọi thế lực của nhà họ Vương, không tiếc mọi giá giết chết Thẩm Tam ông!” Vương Quốc Khang mặt mày vặn vẹo gầm lên, hoàn toàn mất đi thần trí, thần trí không rõ.

Đây là đoạn tử tuyệt tôn rồi!

Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn, hai người trong lòng sụp đổ, trời cũng sập rồi, Thẩm Tam thật sự là quá ác, làm người quá tuyệt tình.

“Giết chết tôi sao?” Thẩm Tam khinh thường cười lạnh: “Có tin tôi bây giờ giết chết hai người không? Còn không phục phải không?”

“Tam gia, tôi thấy, để ba người chúng tôi tới xử bọn họ.” Lưu Quân nóng lòng nói, xoa bóp tay, nhìn Thẩm Tam đánh mà thấy phấn khích, anh ta cũng muốn động thủ, cũng dễ lập công với cậu Lâm.

“Ba người các cậu ra tay nhẹ chút.” Thẩm Tam nghiêm túc nói, gật đầu.

Ba anh em Lưu Quân nếu như dùng toàn lực như ông ta, ba con Vương Quốc Khang sẽ bị đánh chết.

Cậu Lâm nếu chưa dặn nói phải giết ba con Vương Quốc Khang, vậy thì giữ lại cái mạng chó của bọn họ.

Bụp! Bụp!

Ba anh em Lưu Quân vừa ra tay, trực tiếp đá bay người đi, giống như đang đá bóng, đá qua lại, khiến cho xương cốt của ba con Vương Quốc Khang tan rã, bọn họ kêu la oai oái, nước mắt chảy đầm đìa.

“Vẫn không phục sao? Muốn sống thì bây giờ quỳ xuống cho ông ấy, xin lỗi, nhận sai!” Thẩm Tam lạnh giọng nói.

Lưu Quân dừng tay, mỗi người một cước, đạp ba con Vương Quốc Khang lăn trên đất.

Lúc này, ba con Vương Quốc Khang đã không chịu được nữa, đả kích ở mặt thể xác và tôn nghiêm khiến bọn họ hoàn toàn sụp đổ, xương đốt cũng bị gãy, răng rụng mười mấy cái, của quý cũng bị phế, cả người vô cùng hôi thối, đi nặng đi nhẹ đều không tự chủ được, tóc tai rũ rượi, hình tượng không bằng kẻ ăn xin.

“Ông có quỳ hay không? Có dập đầu hay không? Còn biết nói chuyện không?”

Thẩm Tam quát một tiếng, xông tới tát hai cái, ba con Vương Quốc Khang bị đánh đến dại ra, giống như kẻ ngốc, tát bốp bốp mười mấy cái thì bọn họ phản ứng lại.

“Không quỳ thì chết.” Thẩm Tam lạnh giọng nói, châm một điếu xì gà.

“Á!”

Vừa nghe sẽ bị giết, ba con của Vương Quốc Khang lập tức sức tỉnh, lập tức quỳ trên đập, đập đầu bùm bụp.

“Không biết nói chuyện sao?” Thẩm Tam lạnh giọng chất vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.