Chàng Rể Quyền Quý

Chương 270



CHƯƠNG 270

“Vợ đều chết rồi, không đi làm hậu sự, còn ở đây lôi thôi?”

“Cậu! Cậu nói cái gì, mẹ kiếp, cậu rủa nhà chúng ta phải không? Có tin ra khỏi núi Tử Long thì chúng tôi xử chết cậu không!” Ba người Lục Phi gần như đồng thời nổi điên, mặt mày tức giận.

“Vợ của các người chưa chết, các người từ đâu nhảy ra? Sao lại lăn vào núi Tử Long?” Lâm Tinh Vũ hỏi.

Những lời này khiến ba người Lục Phi á khẩu không nói được gì.

Ba người bọn họ đều là rể của dòng thứ nhà họ Tề, lần trước khi nhà họ Văn tắm máu nhà họ Tề, bọn họ lập tức bảo vợ thay đổi họ tên, chủ động đến nhà họ Văn đưa tiền tặng lễ, hy vọng nhà họ Văn có thể tha cho bọn họ.

Khả năng nhà họ Văn cũng cảm thấy những người phụ nữ đã gả đi của mấy dòng thứ rác rưởi này, cũng không có uy hiếp gì, nhận mấy trăm tỷ, rồi không truy sát bọn họ.

Trong nhà mấy người Lục Phi đều mang mấy trăm tỷ đến cho nhà họ Văn, không cam tâm nên muốn đòi lại từ nhà họ Tề.

Tuy nhà họ Tề bị diệt môn, thế lực tài phú cũng hoàn toàn bị nhà họ Văn thay thế, nhưng ông cụ nhà họ Tề còn sống trên đời, tuy ông cụ đã hôn mê bất tỉnh, thui thủi một mình.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, lạc đà chết cũng to hơn ngựa, dưới tên ông cụ Tề Vấn Đỉnh có mấy căn tứ hợp viện mấy chục nghìn tỷ! Còn có các loại biệt thự và tòa nhà sưu tập đồ cổ!

Những tài sản này là đứng dưới tên của ông cụ Tề Vấn Đỉnh, cho dù nhà họ Tề bị diệt môn, nhà họ Văn cũng không dám nuốt lấy, dù sao bọn họ đã ăn đủ nhiều thế lực tài phú của nhà họ Tề, không để tâm đến chút tài sản tí tẹo này mà đi mạo hiểm, đến núi Tử Long giết một công thần lập quốc.

Người của nhà họ Tề đều không còn rồi, ông cụ lại mãi không tỉnh, khối tài sản mấy chục nghìn tỷ này, bọn họ phải mau nghĩ cách tiêu, vậy mà không khiết xấu hổ mà thông qua hộ khẩu của người nhà họ Tề của vợ mình, để vợ nhà mình vào trong hộ khẩu của con trai lớn của ông cụ, làm con gái riêng của ông cụ, đợi sau này ông cụ Tề đi rồi, danh chính ngôn thuận chia tài sản.

Nhưng tuyệt đối không ngờ, hôm nay vậy mà nghe nói nhân viên làm việc của khu điều dưỡng thông báo tin, nói là có người đến thăm ông cụ Tề, còn gọi Tề Vấn Đỉnh là ông nội.

Ba người bọn họ tức tốc chạy tới, cũng đã gặp được Lâm Tinh Vũ.

“Khụ khụ, cậu chắc tên Tề Tinh Vũ đúng chứ.” Lục Phi ho khen hai tiếng, giả vờ ra vẻ nói: “Chuyện của ông cụ, cậu không cần nhọc lòng, những người lớn như chúng tôi sẽ xử lý tốt, một đứa con hoang như cậu, nên về đâu thì về nơi đó đi!”

“Không sai, cậu của cậu nói đúng, người làm cậu như tôi, cũng phải khuyên đứa con hoang như cậu mau cút đi.” Một người đàn ông trung niên khác nói đế vào.

“Nhìn cậu là thiếu tiền dùng phải không? Như này đi, tôi cũng thấy đứa con hoang như cậu đáng thương, cho cậu chút tiền tiêu vặt.” Lục Phi mang vẻ rất khí khái, từ trong ví rút ra một xấp tiền, ném ở dưới chân Lâm Tinh Vũ, chắc khoảng 300 triệu.

“Cậu mau cầm 300 triệu này rồi đi mau mau cút đi, mua một bộ quần áo tử tế, đừng khiến người khác cảm thấy mất mặt.” Lục Phi rất mất kiên nhẫn nói.

Bộ dạng nghèo túng của cái đồ con hoang như Lâm Tinh Vũ, cho 300 triệu cũng cảm thấy đau lòng, nếu không phải lo lắng cái đồ con hoang này làm phiền đến chuyện thừa kế di sản của mình, ông ta một đồng cũng sẽ không cho!

Thần sắc của Lâm Tinh Vũ càng thêm lãnh khốc, ba tên hề không biết sống chết.

“Sao hả? Còn chê tiền ít sao? Đồ con hoang như cậu, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?” Lục Phi mất kiên nhẫn, lại ném ra một xấp nữa: “Cho cậu thêm 600 triệu, tự mình nhặt lên rồi mau cút. Còn để tôi nhìn thấy cậu đến Đế Kinh, tôi đánh chết cậu! Nghe thấy chưa!”

Sau khi uy hiếp xong, Lục Phi cảm thấy rất không vui, cái đồ con hoang quê mùa của mười mấy năm trước chạy đến nhận người thân, mấy trăm triệu cho cậu ta xem như cho chó ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.