Chàng Rể Quyền Quý

Chương 272



CHƯƠNG 272

Chính vào lúc này, một đội viên vũ trang của Vệ An Ti đi tới.

Chính là đội trưởng vai đeo quân hàm thiếu tá, chào hỏi với Lâm Tinh Vũ ở cổng trước đó.

Vị đội trưởng này, không chỉ là đội trưởng vũ trang, cũng kiêm nhiệm nhân viên quản lý khu chăm sóc, đang tuần tra dưới lầu, nghe thấy tiếng gào thét, biết là khu chăm sóc mà Lâm Tinh Vũ vào, bèn vội giải tán đội viên, một mình đích thân sang xem tình huống, tránh cho chọc giận vị nhân vật lớn này.

“A, đội trưởng vũ trang đến rồi! Đội trưởng, tên này lại dám ra tay đánh người ở đây! Anh mau bắt hắn!” Lâm Phi như nhìn thấy cứu tinh, vội bò về phía đội trưởng, mặt đầy vui mừng.

Họ thật sự không dám một mình đối mặt với đại ma đầu Lâm Tinh Vũ, ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, ở thêm một giây thôi cũng có khả năng không còn mạng nữa.

“Làm sao?” Đội trưởng hỏi.

“Đội trưởng, anh phải giúp chúng tôi! Tôi chỉ mắng hắn một câu đồ con hoang, hắn liền bẻ răng tôi, răng cũng không còn nữa!” Lâm Phi chảy nước mắt, đàn ông đàn ang mà mặt mày lèm nhèm, ôm chân đội trưởng khóc lóc tố cáo.

Sắc mặt đội trưởng âm trầm.

“Đội trưởng cũng tức giận rồi, oắt con thối tha, mày chết chắc rồi, chuẩn bị bị đánh đi!” Lâm Phi quan sát, phát hiện sắc mặt đội trưởng trầm xuống, trong lòng biết hôm nay chắc chắn có thể báo thù rồi.

Đội trưởng của núi Tử Sơn là nhân vật thế nào? Lai lịch thần bí, danh hiệu cũng không ai biết, ngoại hiệu chỉ gọi đội trưởng.

Là nhân viên quản lý viện điều dưỡng núi Tử Sơn, kiêm đội trưởng vũ trang, mặc dù chỉ quân hàm thiếu tá, nhưng ở cương vị đặc thù này, thiếu tướng cũng không thể so sánh!

Đội trưởng lấy trong túi ra điều khiến từ xa màu bạc tràn đầy cảm giác tân tiến, ấn một cái.

Sau đó, tất cả camera trong tòa biệt thự khu chăm sóc này cùng tia hồng ngoại cảnh giới quét tới quét lui đều tắt.

“Đội trưởng, anh, anh định làm gì?” Lâm Phi không hiểu ra sao hỏi.

Bốp!

Đội trưởng tát một bạt tai lên mặt Lâm Phi, đánh cho hắn bay ra ngoài mười mấy mét, sức lực mạnh mẽ đáng sợ.

Tiếp đó, đội trưởng bắt lấy hai gã đàn ông trung niên, đấm bình bịch hai cái, đánh cho răng rụng hết, không hề nương tay, ra tay còn hung ác hơn cả Lâm Tinh Vũ.

Đánh xong, đội trưởng lạnh lùng nhìn sang ba người họ.

“Dám mắng Lâm trưởng quan? Các người muốn chết sao?”

Câu nói này như sấm nổ hung hăng giáng lên đầu ba người, sắc mặt họ thoáng chốc tái nhợt, tràn đầy không dám tin.

Đùa quái gì vậy? Đại ma đầu này là trưởng quan của đội trưởng? Anh mới bao nhiêu tuổi chứ?

Tình huống gì đây?

Ba người Lâm Phi đều ngây người, đội trưởng núi Tử Long, lại ở trong núi Tử Long đánh họ?

“Đội, đội trưởng, anh nói gì? Anh ta là trưởng quan của anh?” Lâm Phi không dám tin hỏi.

Đội trưởng xông tới kéo lấy hắn, đập lên tường, ầm một tiếng, còn may đây là tường chất liệu đặc biệt, ngay cả đạn cũng không thể đâm xuyên, nếu không với sức lực của đội trưởng, tường xi măng cũng ngã sụp rồi.

Sau đó, đội trưởng hung hăng kéo Lâm Phi đã bị đánh như chó chết về.

Lâm Phi thoi thóp, thè lưỡi thở hổn hển như một con chó, không còn răng nữa, dáng vẻ cực kỳ buồn cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.