Chàng Rể Quyền Quý

Chương 301



CHƯƠNG 301

Nghĩ lại thì cũng đúng, đều là những thiên kim có xuất thân từ hào môn nhất lưu Đế Kinh, mà Công Tôn Thu Vũ loại xuất thân từ Công Tôn gia, đại môn phiệt cũng có tư cách vào ở nhà của ông cụ.

“Sau khi ông trở về thì lập tức sắp xếp máy bay riêng vào tối nay cho tôi.” Lâm Tinh Vũ nói.

Trong số sản nghiệp của nhà họ Tề, có một công ty hàng không.

“Vâng, Vũ gia.” Vu Tắc Thành nói.

Lâm Tinh Vũ không nói nhiều nữa, anh đi đến rìa ngoài Tử Long Sơn.

Lúc này, Công Tôn Thu Vũ đột nhiên nhìn thấy Lâm Tinh Vũ, đẩy đẩy kính mắt, suy nghĩ rồi cười nói: “Nè, anh đến đây làm gì vậy, không phải là đặc biệt đến đây tìm tôi đó chứ? Muốn nhờ tôi tìm một công việc tốt giúp cho anh thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.

Thấy xấu hổ, cho nên muốn tạo ra cuộc gặp ngẫu nhiên hả?”

Lúc cô ta thốt ra lời này, những cô bạn thân ở bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Tinh Vũ.

Lâm Tinh Vũ cười cười không nói chuyện, quay người đi vào Tử Long Sơn.

“Anh, sao anh lại có thể đi vào Tử Long Sơn?” Công Tôn Thu Vũ kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Tinh Vũ, cô ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao cái tên này lại có tư cách đi vào Tử Long Sơn vậy chứ? Bình thường anh đều ngồi xe taxi, cách ăn mặc cũng giống như là một học sinh cấp ba.

Chẳng lẽ anh cũng là con trai của gia đình hào môn nào đó, còn dám phách lối không thèm nhìn mình như vậy, quay về phải điều tra một lượt, tìm ra lai lịch của cái tên này, sau đó tạo áp lực cho người nhà của anh ta, thành thành thật thật làm giáo viên dạy văn hóa cổ đại.

Công Tôn Thu Vũ hừ lạnh một tiếng, rất bực mình, chuẩn bị đi vào Tử Long Sơn tham quan khu biệt thự của Lâm Tinh Vũ.

“Thu Vũ, mặc dù người đó là anh họ của cậu, nhưng mà cậu cũng không thể nói chuyện với anh họ mình như thế chứ?” Một cô gái mặc váy xanh có khí chất bất phàm nói.

“Đúng vậy đó, Thu Vũ, cho dù anh họ của cậu cưng chiều cậu, đó cũng là do tính tình tốt, cậu phải biết cảm ơn chứ. Cũng không suy nghĩ một chút, trong vòng một đêm mà anh họ của cậu đã có thể đánh sập nhà họ Văn, bá đạo uy phong đến cỡ nào, còn cho phép cậu ăn nói phách lối như thế, sau này phải chú ý một chút.” Lại có một cô gái phụ họa theo.

Bọn họ hiển nhiên đều là fan cuồng của nhân vật thần thoại Tề Tinh Vũ, hoàn toàn không ý thức được Lâm Tinh Vũ căn bản không quen biết bọn họ.

“Các cậu đang nói cái gì vậy, cái gì mà anh họ?” Công Tôn Thu Vũ cảm thấy thật khó hiểu, đám bạn thân của mình bị gì vậy chứ, tại sao lại nói chuyện giúp cho một người xa lạ.

“Không phải là các cậu coi trọng cái tên kia rồi đó chứ? Điên cuồng như vậy hả?” Công Tôn Thu Vũ nhìn dáng vẻ gương mặt dạt dào ý xuân của mấy cô bạn thân ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào bóng lưng áo sơ mi trắng, trong lòng cảm thấy xấu hổ.

“Đúng vậy đó, sao thế? Thu Vũ, mau đưa số điện thoại của anh ấy cho tôi đi.”

“Tôi cũng muốn số điện thoại.”

“Các cậu bị điên rồi hả, tôi đâu có số điện thoại của anh ta đâu.” Công Tôn Thu Vũ hừ lạnh một tiếng, cảm thấy mọi người đến đây để chọc tức cô ta, cười cợt cô ta.

“Tôi muốn đi thăm ông ngoại, các cậu lại tìm tôi nói là muốn số điện thoại của anh họ gì đó, tôi căn bản không biết người anh họ mà các cậu đã nói. Bây giờ lại nói là muốn số điện thoại của cái người con trai này, có phải là các cậu phát xuân rồi không vậy?” Công Tôn Thu Vũ bất mãn nói.

“Chậc chậc, Thu Vũ, cậu thật là, có chút chuyện đó mà cũng không giúp nữa hả?”

“Chính là giúp đỡ hỏi số điện thoại, cũng không cho, thật quá đáng, uổng công quen biết nhiều năm như thế.”

“Không phải là cậu thích anh trai của mình đó chứ?” Mấy cô gái đó xì xào bàn tán, nhìn Công Tôn Thu Vũ bằng ánh mắt ghen tị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.