Chàng Rể Quyền Quý

Chương 313



CHƯƠNG 313

Đinh Thần Nhất đau đớn hét lên, toàn thân run rẩy toát mồ hôi, không nói thành lời, hai mắt ông ta trợn to nhìn Lâm Tinh Vũ, giống như nhìn thấy một nhân vật thần thoại không thể tưởng tượng nổi nào đó.

Trước kia ông ta vào Nam ra bắc đã từng nghe nói đến loại thủ đoạn này, đây là nội lực! Thủ đoạn nội lực suất thần nhập hoá này, có lẽ đã là nhân vật thuộc cấp bậc tông sư rồi!

Tại sao có thể có đại tông sư trẻ như vậy?

“Uyển Du, không sao, đứng đằng sau anh!” Giọng điệu Lâm Tinh Vũ bình thản, dắt tay Trương Uyển Du, để cô đứng ở phía sau mình.

Trương Uyển Du nhìn bóng lưng cao lớn lúc này của Lâm Tinh Vũ, trong lòng có một dòng nước ấm đang cuộn trào.

“Đây là có chuyện gì!”

Tất cả người nhà họ Vương đều giật nảy mình, bọn họ bỏ ra nhiều tiền mời Đinh đại sư đến, tại sao đột nhiên lại bị một chiêu của tên phế vật Lâm Tinh Vũ đánh phế đi, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

“Cậu dám đánh người nhà họ Vương chúng tôi? Rốt cuộc cậu đã dùng thủ đoạn gì để đánh lén Đinh đại sư?” Vương Thành Đạo gầm lên, gắt gao nắm chặt nắm đấm.

Một đám đồ tử đồ tôn dưới tay Đinh Thần Nhất nhìn thấy tổ sư bị người ta đánh lén ngã xuống đấy thì khuôn mặt tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn Lâm Tinh Vũ, tất cả đều cho tay vào trong túi áo, muốn móc hoả lực ra!

“Quỳ xuống! Tên con rể phế vật không biết sống chết nhà mày, còn muốn dám đến cứu vợ mày à? Mày cho rằng chỉ dựa vào mày có thể làm được sao?” Vương Quốc Khang giận dữ mắng mỏ.

Vương Tử Văn cũng cười lạnh, vẻ mặt khinh thường, nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, nói: “Lâm Tinh Vũ, mày không thấy đến ngay cả Thẩm Tam cũng không dám làm càn với nhà họ Vương chúng tao sao? Mày là một tên phế vật còn dám cậy mạnh? Tao biết, không phải mày dùng tiền mời Thẩm Tam sao? Cùng lắm cũng chỉ là một con chó dưới tay Thẩm Tam mà thôi!”

Theo cái nhìn của Vương Tử Văn, trước đó Lâm Tinh Vũ nhiều lần mời được Lưu Quân ra mặt, có lẽ là qùy liếm Thẩm Tam, thành một con chó của Thẩm Tam, như vậy mới khiến cho người ta giúp anh.

Bây giờ, ngay cả Thẩm Tam ngồi ở nhà họ Vương đến một cái rắm cũng không dám thả, tên phế vật chó Lâm Tinh Vũ này còn có thể làm gì?

Thẩm Tam đổ mồ hôi trên trán, cảm thấy hôm nay có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, nhà họ Vương vậy mà còn dám chế giễu Lâm gia như vậy, thật sự gan to bằng trời.

Cũng không suy nghĩ một chút, Thẩm Tam ông ta vì sao lại không nói gì?

Đó là vì Lâm gia ở đây, Thẩm Tam ông ta không dám vượt qua!

“Thế nào? Sợ rồi sao? Lâm Tinh Vũ, tên phế vật chó mày, mày cứ đợi xem kịch đi, xem vợ mày bị những vệ sĩ dưới tay tao quay vòng thế nào!” Vương Tử Văn cười lạnh nói, vung tay lên, soạt, bảy tám người đàn ông cao lớn lao đến, tuỳ thời cơ đợi lệnh.

“Lâm Tinh Vũ, hay là chúng ta đi thôi? Anh chào hỏi người bạn Thẩm Tam của anh, có lẽ ông ta sẽ giúp đưa chúng ta trở về đúng không?” Trương Uyển Du lo lắng nói, mọi chuyện đến bây giờ đã huyên náo lớn thế này, cô cũng rất lo lắng đến vấn đề an toàn của Lâm Tinh Vũ.

Dù sao thì dưới cái nhìn của cô, đây chính là đại sảnh của nhà họ Vương, không biết bao nhiêu bảo vệ vệ sĩ nhà họ Vương ẩn giấu ở gần đây, từng người đều có súng.

“Đi?” Lâm Tinh Vũ cười lạnh: “Bọn họ dám có suy nghĩ với em, anh sẽ để bọn họ trả giá bằng nỗi đau đớn thê thảm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.