Chàng Rể Quyền Quý

Chương 317



CHƯƠNG 317

“Này, cô thật là ngốc quá đi, lúc nãy không nhìn thấy hả? Hồi lúc nãy Vu tổng tự mình lái xe, phía sau còn có một người trẻ tuổi ngồi đó, đó không phải là cậu chủ Tề Tinh Vũ đó à? Nếu không thì ai có thể lớn gan để Vu tổng lái xe cho mình chứ?” Một cô gái trẻ trung xinh đẹp lên tiếng nói, hai mắt sáng lên.

“Hồi lúc nãy tôi đã nhìn rõ Tề Tinh Vũ trông như thế nào, đối mặt với nhiều cô gái xinh đẹp như thế, bộ dạng mặt không đổi sắc của anh ta thật sự đẹp trai bùng nổ, đây chính là người đàn ông đã từng cứu trái đất trong truyền thuyết đúng không?”

“Này này này, cô đừng có đứng ở đó mà hoa si, cô nhìn thấy thì có tác dụng gì chứ, cậu chủ Tề Tinh Vũ nhận ra cô à? Tôi lập tức đi tìm con bé Công Tôn Thu Vũ, nó là em họ của Tề Tinh Vũ, tìm nó để xin số điện thoại của Tề Tinh Vũ bảo đảm có tác dụng.”

Một đám phụ nữ líu ríu nghị luận không dừng, những người vệ sĩ to lớn như những con gấu xám đang đứng canh cửa đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cái gì vậy chứ? Mấy thiên kim hào môn này bình thường kiêu ngạo ghê gớm, mắt chỉ nhìn lên trên trời, vừa mới nhìn thấy Vũ gia thì liền có đức hạnh này à?

Haiz, nếu như bọn họ có thể giống Vũ gia thì hay biết mấy, còn lo cái gì nữa? Là người trẻ tuổi giàu nhất đó.

Hơn ba mươi phút sau.

Vu Tắc Thành lái xe đến Tử Long Sơn, Lâm Tinh Vũ vừa xuống xe thì liền nhìn thấy một đám con gái ăn mặc sặc sỡ ở phía xa xa.

“Có chuyện gì vậy? Vũ gia, không phải là những người phụ nữ này đuổi theo đến đây đó chứ?” Vu Tắc Thành nghẹn họng nhìn trân trối, nhận ra đây chính là một đám thiên kim hào môn ở trước cửa cao ốc Tắc Thành hồi lúc nãy.

Vu Tắc Thành đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, thật sự rất đau đầu, phụ nữ mà điên cuồng rồi thì đúng là rất phiền phức, nếu như là một đám đàn ông thì trực tiếp xử lý, còn dám theo dõi đến đây, đánh cho ba mẹ của hắn ta không nhận ra luôn.

Những người này lại không phải là mấy cô gái bình thường, đều là những thiên kim hào môn thế gia, ít nhất cũng có xuất thân từ thế gia nhất lưu Đế Kinh. Mặc dù mình đi theo Vũ gia, địa vị đã nổi lên như thuyền gặp nước, nhưng mà cũng vô duyên vô cớ xua đuổi cái đám phụ nữ điên cuồng cứ đi theo Vũ gia.

“Vũ gia, ngài thấy như thế nào, có muốn tôi đuổi bọn họ đi không, cảnh cáo cho một trận?” Vu Tắc Thành nghi ngờ hỏi: “Hay là đến chào hỏi với bọn họ, giữ lại ăn bữa cơm gì đó.”

Vu Tắc Thành không dám hành động lung tung, cũng không đoán được suy nghĩ của Vũ gia, nếu như Vũ gia coi trọng thiên kim nào đó, mình đuổi người ta đi, không phải là đụng vào cán súng à.

Lâm Tinh Vũ mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua.

Lúc này, mới phát hiện thấy Công Tôn Thu Vũ cũng có mặt trong đám con gái đó.

Bọn họ đến Tử Long Sơn làm gì vậy?

Nghĩ lại thì cũng đúng, đều là những thiên kim có xuất thân từ hào môn nhất lưu Đế Kinh, mà Công Tôn Thu Vũ loại xuất thân từ Công Tôn gia, đại môn phiệt cũng có tư cách vào ở nhà của ông cụ.

“Sau khi ông trở về thì lập tức sắp xếp máy bay riêng vào tối nay cho tôi.” Lâm Tinh Vũ nói.

Trong số sản nghiệp của nhà họ Tề, có một công ty hàng không.

“Vâng, Vũ gia.” Vu Tắc Thành nói.

Lâm Tinh Vũ không nói nhiều nữa, anh đi đến rìa ngoài Tử Long Sơn.

Lúc này, Công Tôn Thu Vũ đột nhiên nhìn thấy Lâm Tinh Vũ, đẩy đẩy kính mắt, suy nghĩ rồi cười nói: “Nè, anh đến đây làm gì vậy, không phải là đặc biệt đến đây tìm tôi đó chứ? Muốn nhờ tôi tìm một công việc tốt giúp cho anh thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.

Thấy xấu hổ, cho nên muốn tạo ra cuộc gặp ngẫu nhiên hả?”

Lúc cô ta thốt ra lời này, những cô bạn thân ở bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Tinh Vũ.

Lâm Tinh Vũ cười cười không nói chuyện, quay người đi vào Tử Long Sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.