Chàng Rể Quyền Quý

Chương 320



CHƯƠNG 320

Đột nhiên lại có mười mấy chiếc xe chạy tới, có mấy chục vệ sĩ mặc đồ vest không nói hai lời trực tiếp xông lên muốn bắt người.

“Các người là ai?” Trương Uyển Du bị giật mình kêu lên, đột nhiên lại có nhiều người trông hung ác xuất hiện như thế.

Mười mấy chiếc xe cứ xông tới như thế.

“Không sai, cô ta chính là Trương Uyển Du, đưa cô ta đi đi.” Một người đàn ông mặc đồ vest đeo kính râm lạnh nhạt nói.

Nói dứt lời, mấy người bảo vệ mặc đồ vest này xông lên muốn bắt Trương Uyển Du, vút một cái, có một chiếc Land Rover màu đen đang lao đến, thiếu chút nữa là đã đụng bay mấy người mặc đồ vest, dọa bọn họ liên tục lùi về phía sau.

“Cái đám người này muốn làm gì hả, muốn chết à?”

Chiếc Land Rover đậu ở trước mặt Trương Uyển Du, có ba người đàn ông trung niên mặc đồ luyện võ màu trắng bước xuống.

Chính là ba anh em Lưu Quân, nhận mệnh âm thầm bảo vệ cho Trương Uyển Du.

“Thốn Quyền Môn Đinh thị chúng tôi làm việc, các người tốt nhất nên cút ngay cho tôi.” Người đàn ông đeo kính lớn tiếng nói, trông vô cùng khí thế.

“Thốn Quyền Môn Đinh thị?” Lưu Quân nhíu mày, liếc mắt nhìn hai người anh trai, bọn họ đều nhìn nhau.

Có lẽ là người bình thường chưa từng nghe tới Thốn Quyền Môn Đinh thị ở thành phố Thanh Vân, nhưng mà ba anh em bọn họ là cao thủ nhất nhì trong giới quốc thuật tỉnh Đông Hải, đương nhiên đã từng nghe qua.

Thốn Quyền Môn Đinh thị được mệnh danh là võ thuật ở tỉnh Đông Hải, là huyền môn đứng đầu trong giới quốc thuật, thành danh vang dội, đệ tử của môn phái đều là những cao thủ nổi tiếng, tuyệt đối không phải là đối tượng mà vệ sĩ bình thường có thể so sánh, bọn họ đều được tôi luyện kỹ thuật giết người.

Nhất là Đinh Thần Nhất Đinh đại sư là người sáng lập ra Thốn Quyền Môn Đinh thị, được mệnh danh là cao thủ quốc thuật, võ thuật hiện tại đứng đầu ở tỉnh Đông Hải, thành danh hơn ba mươi năm, có thể nói là tiền bối của ba anh em Lưu Quân, là cao thủ trong giới quốc thuật.

“Sao nào? Đã nghe nói tới Thốn Quyền Môn Đinh thị rồi đúng không? Vậy còn không mau cút đi.” Người đàn ông đeo kính râm phách lối đến cực điểm, một bộ dạng không ai sánh bằng.

“Nhìn bộ dạng của các người chắc là cũng đã từng luyện võ, đã biết uy danh Thốn Quyền Môn chúng tôi, còn không mau cút đi, muốn tìm cái chết à?” Người đàn ông đeo kính râm bật cười một tiếng, ngẩng đầu nói.

“Các người đến đây làm cái gì, tại sao lại tìm cô Trương?” Lưu Quân nghi hoặc hỏi.

“Tôi không biết, tôi chỉ nghe theo lệnh ông cụ Đinh đến đưa Trương Uyển Du đi, tốt nhất là các người đừng có ngăn cản tôi.” Người đàn ông đeo kính râm lạnh giọng nói.

“Mang đi? Ông cụ Đinh?” Lưu Quân cười lạnh: “Ông cụ Đinh đã thành danh hơn ba mươi năm, cũng là một người biết chừng mực, sẽ phái người trong môn của mình đi bắt một cô gái à? Đúng là trò cười.”

Nói xong, Lưu Quân liền ra quyền đánh nhau với người đàn ông đeo kính râm, người đàn ông đeo kính râm cũng là người luyện võ, không phải là không chịu nổi một kích, liền hung hăng đánh nhau với Lưu Quân, chỉ là bị người kia ép thế.

Đồng thời, hai vị sư huynh của Lưu Quân cũng đồng loạt nhào tới, nắm chặt những người đàn ông mặc đồ vest của Thốn Quyền Môn mà đánh một trận, hai đấm ba đá, nhanh chóng đánh ngã bọn họ, đánh đến nổi bọn họ kêu thảm, nằm trên mặt đất run rẩy.

Võ công của hai người anh trai Lưu Quân vốn rất cao, cũng coi như là cao thủ đứng nhất đứng nhì trong giới quốc thuật, đối phó với một đám gà mờ vừa mới nhập môn vào quốc thuật, quả thật dễ như trở bàn tay, không cần phải tốn nhiều sức.

Ba phút sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.