Chàng Rể Quyền Quý

Chương 49



CHƯƠNG 49

Trông thấy điệu bộ này của anh ta, mọi người trong phòng bao đều co rúm người lại, mặt mày ai nấy đều có vẻ căng thẳng.

“Đây là Hắc Xà?” Gương mặt của Lữ Huy cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắc Xà là đại ca nổi tiếng của khu phố ẩm thực, KTV Tử Kim Vương Triều cũng có cổ phần của anh ta.

“Không phải, anh Xà, đây là hiểu lầm thôi. Tôi thật sự không ngờ người đó là em họ của anh.” Lữ Huy có vẻ khẩn trương nói: “Tôi là Lữ Huy, bố tôi là Lữ Thanh Sơn, công ty xây dựng Húc Dương là của gia đình chúng tôi.”

Lữ Huy dám ra tay dạy dỗ vài tên côn đồ cỏn con, nhưng không dám chọc đến loại người máu mặt vừa có tiền vừa có quyền như Hắc Xà. Lập tức lôi tên của ông già nhà mình ra.

“Lữ Thanh Sơn?” Hắc Xà khẽ cau mày, hỏi một tên tay chân ở bên cạnh: “Hình như đã từng nghe đến cái tên này rồi, lão bát, có phải là ông chủ nhỏ ăn cơm với tao hồi tối qua không?”

“Đúng thưa anh Xà, chính là Lữ Thanh Sơn đó.”

“Anh Xà, anh xem có thể nể mặt ba tôi mà bỏ qua chuyện này không, sau này tôi sẽ mời anh uống rượu.” Thấy Hắc Xà quen ba mình, Lữ Huy thuận thế nói ngay.

“Ha, nể mặt mày?” Hắc Xà lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Mày có biết ở trước mặt ông mày đây, ông già nhà mày chỉ như con chó xù đáng liếm giày cho tao không.”

“Tao còn tưởng là cậu chủ lớn hoành tráng nào đó, thì ra là cái loại phế vật nhà mày, mà cũng dám xưng danh với tao?” Hắc Xà bật cười lạnh.

Chát! Chát! Chát!

Hắc Xà bước lên trước, tát ba phát như trời giáng lên mặt Lữ Huy, đến mức in hằn năm dấu tay đỏ ửng trên mặt anh ta.

“Giữ lấy nó, em họ, mày đánh tiếp đi, đánh xong thì mang ra bờ sông, quẳng nó xuống sông cho tỉnh táo lại.” Hắc Xà rút một điếu thuốc ra, thờ ơ nói.

Hai tên to con đè chặt Lữ Huy lên bàn rượu, tên đàn ông xăm trổ đầy vẻ tức giận xông lên đánh đấm điên cuồng, vả Lữ Huy bôm bốp không ngừng.

“Anh Xà, cầu xin anh tha cho tôi! Trong phòng bao này còn có thiên kim của nhà họ Trương, xin anh nể mặt nhà họ Trương tha cho tôi đi.” Mặt mày Lữ Huy sưng vù, cất giọng xin tha, lại còn lôi cả Trương Uyển Du vào.

“Thiên kim nhà họ Trương?” Hắc Xà khẽ cau mày, híp mắt nhìn một lượt những người khác trong phòng bao.

“Uyển Du, bây giờ cậu là tổng giám của tập đoàn Trương Thị, chắc chắn cũng có chút tiếng nói trong nhà họ Trương, mau nói giúp Lữ Huy vài câu đi.” Vài bạn học khuyên nhủ nói.

“Vị Trương Uyển Du này chính là người nhà họ Trương, tổng giám của tập đoàn Trương Thị. Anh Xà, người thì anh cũng đánh rồi, anh hãy nể mặt nhà họ Trương mà bỏ qua chuyện này đi.” Lý Nhã Yên ra mặt nói.

“Nhà họ Trương? Ha.” Hắc Xà cười: “Nhà họ Trương là cái rắm gì? Địa phận khu Nam Thành nào đến lượt nhà họ Trương lên tiếng?”

Nói xong, Hắc Xà trông thấy Trương Uyển Du, mắt hắn ta sáng lên, lộ ra một tia gian ác.

“Trương Uyển Du? Chẳng lẽ là người đẹp nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân hai năm trước?” Hắc Xà lộ ra ánh mắt tham lam, nói: “Nghe nói nhà họ Trương đã tuyển cho cô một tên chồng phế vật? Chậc chậc, đúng là đáng tiếc cho tư sắc xinh đẹp này.”

Hôm nay, Trương Uyển Du mặc một bộ đồ vest lịch sự, trông rất có khí chất, vốn đã xinh đẹp động lòng người, còn vóc dáng cũng không thể chê vào đâu được.

Bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy cũng không thể kìm lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.