Chàng Rể Quyền Quý

Chương 75



CHƯƠNG 75

Nói xong, ánh mắt Lư Ngọc Trân hoài nghi nhìn cánh cửa phòng của Lâm Tinh Vũ, gọi: “Lâm Tinh Vũ, đi ra đây!”

Lâm Tinh Vũ ở trong phòng đang nhắm mắt ngồi thiền, chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy đi ra ngoài.

“Lâm Tinh Vũ, tôi hỏi cậu, Thế Giới Chi Vương mà Uyển Du thiết kế và cây bút ghi âm này đều là do cậu tìm về?”Vẻ mặt Lư Ngọc Trân hoài nghi hỏi.

“Con nhờ bạn tìm về.” Lâm Tinh Vũ đáp.

“Bạn nào? Làm nghề gì?” Lư Ngọc Trân chất vấn.

“Thám tử tư.” Lâm Tinh Vũ nói.

“Mẹ, chuyện này Lâm Tinh Vũ đã giúp đỡ, còn bỏ ra 300 triệu để thuê người. May là bạn của anh ấy đã tìm lại được, nếu không thì rắc rối lớn rồi.” Trương Uyển Du nói.

“Hừ!” Lư Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng: “Uyển Du, con đừng có để thằng Lâm Tinh Vũ này dụ dỗ. Cái thằng này tốt bụng vậy sao?”

“Còn nỡ ra 300 triệu.” Biểu cảm Lư Ngọc Trân bất mãn nói: “Mẹ thấy trong lòng nó chột dạ thì đúng hơn, nếu không nó làm sao nỡ bỏ ra số tiền lớn tới vậy?”

“Hơn nữa, tại sao Lâm Tinh Vũ có nhiều tiền như thế được? Còn không phải là đi theo con làm trợ lý tổng giám trong công ty mới có thể kiếm được nhiều lợi như vậy sao.” Lư Ngọc Trân nói đạo lý rất hay: “Con gái, lúc trước mẹ nói không sai mà, Lâm Tinh Vũ có mối ở bên ngoài, còn vào công ty vơ vét tiền, sau này con nên đề phòng nó.”

Lâm Tinh Vũ không nói gì, ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc.

Sau khi Lư Ngọc Trân dạy dỗ Lâm Tinh Vũ xong mới bắt đầu mở bút ghi âm lên.

Nội dung trong bút ghi âm là chuyện Trương Việt Bân và Chuột thương lượng chuyện ăn trộm, bao gồm việc Trương Việt Bân ở trong công ty phối hợp như thế nào, hẹn rõ thời gian địa điểm với Chuột ra sao, hoàn toàn là một chứng cứ phạm tội.

Nghe xong đoạn ghi âm, sắc mặt của Lư Ngọc Trân và Trương Minh Viễn đều trở nên cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà nghĩ lại cũng có chút sợ.

“Trương Việt Bân này cũng thật đáng hận! Trăm phương ngàn kế muốn đạp đổ nhà chúng ta!” Lư Ngọc Trân nổi giận đùng đùng nói.

“Nhà của lão tam đúng là không gì không dám làm.” Trương Minh Viễn cũng nghĩ mà sợ, nói: “Nếu không phải nhờ may mắn, để Lâm Tinh Vũ chó ngáp phải ruồi thì lần này Uyển Du có thể đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Đúng rồi. Vậy nhà lão tam làm sao mà biết được?” Lư Ngọc Trân đột nhiên hỏi.

“Lâm Tinh Vũ đã gửi một bản ghi âm này đến nhà Trương Việt Bân.” Trương Uyển Du nói.

“Cái gì? Chuyện lớn như thế này thế mà cũng không bàn trước với ba mẹ?” Thần sắc Lư Ngọc Trân cực kỳ bất mãn nhìn Lâm Tinh Vũ: “Ai cho cậu tự tiện làm chủ hả? Tên đầu sỏ nhà cậu, sau này nhà của lão tam quay trở lại báo thù nhà tôi, còn cậu thì làm như người ở ngoài cuộc, có phải không?”

Trương Uyển Du nói: “Mẹ, ý của Lâm Tinh Vũ là muốn trừng trị Trương Việt Bân một phen, trước kia nhà của bác ba chỉnh nhà chúng ta như vậy, bây giờ cũng nên cho bọn họ biết chút bài học. Nếu không thì bây giờ nhà bác ba làm sao có thể chịu đến nhà chúng ta xin lỗi được.”

“Hừ!” Lư Ngọc Trân hừ một tiếng, có thành kiến cực lớn với Lâm Tinh Vũ, cười lạnh nói: “Nó tốt bụng đến vậy à? Con gái, mẹ nói con nghe, cái thằng này rất là âm hiểm, nó dự tính cái gì mẹ còn không biết sao?”

“Nó muốn dùng danh nghĩa của nhà chúng ta đi uy hiếp nhà của Trương Việt Bân, cho dù có xảy ra chuyện thì cũng không đổ lên người nó được.”

“Lâm Tinh Vũ, nói đi, lần này cậu đã dùng đoạn chứng cứ ghi âm này đòi Trương Việt Bân bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu tiền rồi?” Lư Ngọc Trân chất vấn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.