Chàng Rể Quyền Quý

Chương 76



CHƯƠNG 76

Lâm Tinh Vũ nói: “Con không có qua lại với nhà của Trương Việt Bân. Đoạn ghi âm ở đây, muốn xử lý như thế nào đều tùy vào ý của Uyển Du.”

“Hừ, xem như cậu biết điều. Biết bản thân xử lý không được nên để cho chúng tôi xử lý.” Lư Ngọc Trân ngạo nghễ nói: “Lần này cái thóp của nhà lão tam đã rơi vào tay của chúng ta, đương nhiên là phải trút cơn giận này một phen.”

“Ngọc Trân, bà cũng đừng có giáo huấn Lâm Tinh Vũ nữa, lần này tính ra thì nó cũng có công lao.” Trương Minh Viễn nói đỡ cho Lâm Tinh Vũ một câu.

Lư Ngọc Trân liếc Lâm Tinh Vũ một cái, nói: “Ở nhà chúng ta ăn không uống không hơn hai năm, rốt cuộc lần này nó cũng có ích rồi. Chẳng qua, nếu không phải nhờ Uyển Du được lên làm tổng giám, để cho nó ăn theo đi làm trợ lý, thì nó có thể vét được đủ tiền để làm chuyện này hay sao?”

“Cho nên, lần này vẫn là con gái của chúng ta có bản lĩnh, Lâm Tinh Vũ chẳng qua là theo đuôi con gái nhà chúng ta mà thôi.” Lư Ngọc Trân ngạo nghễ nói.

“Được rồi, đừng so đo chuyện này nữa. Đợi lát nữa lão tam đến đây, chúng ta nên xử lý thế nào?” Sắc mặt Trương Minh Viễn e dè nói: “Lạc đà gầy giơ xương thì vẫn còn to hơn ngựa, nhà lão tam vẫn còn quyền còn thế, chúng ta nên ứng phó cho thỏa đáng.”

Lư Ngọc Trân khẽ nhíu mày, chìm vào trầm tư.

Ding dong.

Lúc này, chuông cửa chợt vang lên.

“Chà, em năm à, quả thật lâu rồi không gặp, gần đây trong nhà vẫn khoẻ chứ.” Khuôn mặt Trương Đức Hải tươi cười, hòa thuận đi vào cửa, giống như là đang nói chuyện gia đình bình thường vậy.

Trong tay ông ta còn xách hai hộp quà tinh xảo, bên trong dường như là đồ ngọc ngà quý báu.

Vẻ mặt Trương Việt Bân đầy oán hận, rất không phục đi theo ở phía sau.

“Dạo gần đây vẫn rất khoẻ. Anh ba, ngồi xuống uống tách trà đi.” Trương Minh Viễn mang đến một cái ghế, đưa một ly trà cho Trương Đức Hải.

“Em năm à, lần này thằng nhỏ Việt Bân đúng là ngu xuẩn, bị người xấu ở bên ngoài dụ dỗ, thế mà lại trộm trang sức của tập đoàn, suýt chút nữa đã làm hỏng dự án của Uyển Du. Haiz, trong nhà xảy ra chuyện này, cũng thật là gia môn bất hạnh mà! Tôi có trách nhiệm, em năm, là tôi có lỗi với chú!” Vẻ mặt Trương Đức Hải thành khẩn nói.

“Ha, Trương Việt Bân bị người ngoài dụ dỗ chỗ nào? Chuyện này vốn là do nó chủ mưu, muốn nhắm tới nhà của chúng tôi!” Lư Ngọc Trân không hề khách khí nói, không nể mặt Trương Đức Hải.

“Em năm, em dâu, các người đừng có nghĩ nhiều quá, thằng nhóc Việt Bân này cũng là hai người nhìn nó lớn lên mà, nó làm sao có tâm tư này được? Tôi cũng thật sự không ngờ tới, thằng con bất hiếu này lại dám giấu tôi làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này!” Dáng vẻ của Trương Đức Hải vô cùng đau đớn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Việt Bân một cái: “Cái thằng nghịch tử, còn không mau lại đây nói xin lỗi với chú thím năm đi, còn Uyển Du nữa!”

Mặt Trương Việt Bân đỏ lên, vẻ mặt không cam tâm, cúi đầu đi qua.

“Chú năm, thím năm, Uyển Du, xin lỗi, lần này cháu bị ma xui quỷ khiến, mong mọi người tha thứ cho cháu.” Trương Việt Bân cắn chặt răng, giọng nói nhỏ xíu y như tiếng muỗi.

Nhìn thấy dáng vẻ của hai ba con lão tam ăn nói khép nép, cả nhà ba người Trương Uyển Du đều cảm vô cùng vui sướng trong lòng, trước kia bị nhà của lão tam âm thầm chỉnh cho vô số lần, lần này có thể xem như là đã nở mày nở mặt rồi!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.