Chàng Rể Quyền Quý

Chương 78



CHƯƠNG 78

Trương Đức Hải cười thầm trong lòng, cũng thở phào nhẹ nhõm, coi bộ nhà Trương Minh Viễn đã định thỏa hiệp rồi, như trong dự liệu của ông ta, nhà lão ngũ nghèo quen rồi, chỉ mới 3 tỷ nho nhỏ mà đã làm bọn họ lác cả mắt.

Chỉ cần giải quyết được mối nguy trước mắt là được, sau này còn nhiều cơ hội để lấy lại mặt mũi lắm.

“Phó tổng giám đốc Trương này, ông nghĩ Uyển Du chưa trải đời à? Cầm 3 tỷ đến mà đã muốn dẹp yên chuyện? Ông có biết món đá quý bị trộm đáng giá bao nhiêu không?” Thần sắc Lâm Tinh Vũ bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, nhàn nhạt lên tiếng.

“Ôm chút tiền và đôi sư tử ngọc của ông về đi! Vẫn câu nói kia, bây giờ Uyển Du đã là nhà thiết kế đá quý nổi tiếng ở tỉnh Đông Hải, xem thường mấy món đồ này của các người!”

“Lâm Tinh Vũ! Cậu!”

Trương Đức Hải nộ khí xung thiên, đứng phắt dậy trợn trừng mắt với Lâm Tinh Vũ, định lấy khí thế của mình để áp đảo tên kiếp nhược kia, nhưng không ngờ Lâm Tinh Vũ lại chẳng sợ sệt gì.

Thấy chuyện đã sắp êm xuôi rồi thế mà lại bị thằng phế vật này lật lên lại, trước sau gì cũng phải tìm cơ hội phế chết nó mới được!

Một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Trương mà lại dám láo xược trước một người nắm quyền nhà họ Trương như ông ta, đúng là ngu đến mức hết thuốc chữa.

“Em năm, em dâu. Lời nói của thằng vô dụng Lâm Tinh Vũ này là ý của hai chú thím à?” Trương Đức Hải trầm giọng nói, bị Lâm Tinh Vũ chọc tức đến mức khó kiềm chế được cảm xúc: “Từ khi nào người lớn chúng ta đang nói chuyện mà lại đến phiên cậu ta chen vào được thế?”

“Cái này?” Lư Ngọc Trân khẽ nhíu mày lại, quay sang nhìn nhau với Trương Minh Viễn một cái.

Nếu đổi lại là thường ngày mà Lâm Tinh Vũ dám tọc mạch như thế thì chắc chắn là bà ta đã chẳng màng đúng sai quay phắt sang chửi xói đầu Lâm Tinh Vũ rồi.

Nhưng với tình hình bây giờ thì Lâm Tinh Vũ không nói gì sai cả, chọc giận lão tam đến mức nhảy dựng lên như thế.

Lư Ngọc Trân nói: “Anh ba, chuyện này xảy ra ở công ty, em và Minh Viễn không biết rõ tình hình cụ thể nên lần này phải để Uyển Du làm chủ. Lâm Tinh Vũ cũng là trợ lý của Uyển Du, lời của nó nói cũng là ý của Uyển Du.”

“Uyển Du, hồi bé bác ba còn bế qua cháu, nhìn cháu lớn khôn. Chẳng lẽ cháu không cho bác ba chút mặt mũi nào sao?” Trương Đức Hải nghiêm mặt lại, giở chiêu tình cảm ra dùng.

“Giải quyết việc công thì cách việc công. Phó tổng giám đốc Trương, Trương Việt Bân có mưu đồ xâm hại tài sản của tập đoàn, tôi thấy, hay là để mai tôi đưa bằng chứng ghi âm này cho hội đồng quản trị, để tất cả cổ đông nghe, sau đó sẽ do hội đồng quản trị quyết định nên xử lý thế nào.” Lâm Tinh Vũ thờ ơ nói.

Hai mắt Trương Đức Hải tóe cả lửa, cũng đã nổi lòng muốn giết người, cố lắm mới nhịn không tát Lâm Tinh Vũ một bạt tai.

Lời của Lâm Tinh Vũ như dao găm vào trong trái tim ông ta, đây là tình huống ông ta sợ xảy ra nhất.

Trương Đức Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, hung hăng mà nói: “Vậy rốt cuộc cậu muốn ra sao?”

“Chẳng qua tôi thấy các người vẫn chưa đủ thành khẩn lắm thôi.” Lâm Tinh Vũ điềm nhiên nói: “Lấy ra chút thành ý đi, bảo Trương Việt Bân quỳ xuống xin lỗi.”

“Tao quỳ cái rắm nhà mày! Thằng kiếp nhược nhà mày, lần sau ông cho người đánh chết mày!” Trương Việt Bân chửi ầm lên, gân xanh hằn rõ lên trán.

“Chậc, Uyển Du, ba mẹ, mọi người thấy không, nhìn thái độ của Trương Việt Bân kìa, mọi người thấy có thể tha thứ không?” Lâm Tinh Vũ nhàn nhã nói.

“Lâm Tinh Vũ, mẹ mày, mày đúng kiểu tiểu nhân đang đắc ý!” Trương Việt Bân nộ khí xung thiên: “Tên vô dụng mày còn dám khiêu khích tao à! Sau này đừng để tao bắt được mày!”

“Vậy đâu còn gì để nói nữa?” Lâm Tinh Vũ ung dung nói, cầm lát dưa hấu trên bàn lên cắn một miếng.

“Ba mẹ, ba mẹ còn nhớ lúc trước Trương Việt Bân đã làm như thế nào không? Anh ta mua hết mọi khoản nợ trong xưởng, còn xúi giục công nhân đánh ba bị thương.” Lâm Tinh Vũ bình tĩnh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.