“Ai có thể giúp tôi lấy đèn pin tới đây không?” Hạ Vân đột ngột nói.
“Mau mau mau, lấy đến đi!” Mặc dù ông cụ Trịnh không biết Hạ Vân rốt cuộc định làm gì, nhưng vẫn ra lệnh cho người giúp việc.
Không bao lâu sau, đèn pin được đưa đến, Hạ Vân bật lên, chiếu về hướng của hai viên kim cương.
Ngay sau đó, ánh hào quang rực rỡ lung linh, nhưng mọi người lại không nhịn được mà rùng mình, trên mặt không ít người lộ ra vẻ khó tin.
Bởi vì đưới ánh đèn, ai nấy đều có thế nhìn ra sự khác biệt giữa hai viên kim cương, viên của Hạ Vân tuy nhỏ nhưng lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, thu hút sự chú ý của vô số người.
Nhưng viên trứng bồ câu mà Trịnh Chí Dụng cầm trong tay tuy rằng rất lớn, vào lúc này thì lại…
“Cái này…” Không biết là ai thất thanh hô lên, trên mặt mang theo thần sắc khó mà tin được.
“Chuyện gì thế này? Làm sao viên kim cương một carat này lại có thể rạng rỡ và chói lọi hơn viên trứng bồ câu 10 carat?”
“Đây chính là viên trứng bồ câu được đấu giá 100 tỷ năm đó, tôi cũng từng nhìn thấy. Lúc đó ánh đèn chiếu vào rất lóa mắt, làm sao có thể như thế này”
“Chẳng lẽ… đây là đô giả?”
“Chẳng lẽ tên “bất lực” kia lại nói đúng?”
Đang bàn luận ầmï, những người mở miệng đều là chủ gia tộc, bọn họ toàn là người hiểu biết, bây giờ cũng không sợ làm mích lòng ai, không nhịn được mà nói ra.
Còn có người nhịn không được mà liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, tay ở rể này là chó ngáp phải ruồi, hay là thật sự am hiểu về kim cương?
Mà khi nghe được những lời bàn luận này, sắc mặt của ông cụ Trịnh thay đổi, giờ phút này, ông ta trừng mắt liếc nhìn Trịnh Chí Dũng, cảm thấy sắt không rèn nổi thành thép.
Đây gọi là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều! Rõ ràng là cầu hồn, đem ra một viên kim cương thật vài carat là được rồi! Tự nhiên lại lấy ra một cái nhân kim cương giả. lỡ lát nữa Tống Kiều Linh trở mặt thì phải làm sao đây? Vậy thì hôm nay thể diện của nhà họ Trịnh bị ném hết xuống biển rồi.
Hạ Vân thật ra không quan tâm đến biểu hiện của người khác, mà ngược lại còn thở phào một hơi, quay về chỗ, chỉ cần đó không phải là viên trứng bồ câu mà cô đấu giá thành công ba năm trước, nếu không, cô không biết nên giải thích thế nào với tổng giám đốc. Còn những chuyện khác, không liên quan gì đến cô ấy.
Về phần thật giả, Hạ Vân không nói gì, trong mắt cô, kẻ hèn nhà họ Trịnh thật sự không đáng để cô phải mở miệng. Vậy đâu là thật, đâu là giả? Chuyện không quan trọng.
Thấy Hạ Vân không nói gì, ông cụ Trịnh trừng mắt nhìn Trịnh Chí Dụng đang đứng xấu hổ, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Mọi người, mọi người, nhà họ Trịnh của chúng tôi cũng là một gia tộc nổi tiếng, sao có thể vào thời khäc quan trọng lúc cầu hôn mà lấy ra một chiếc nhẫn kim cương giả? Tôi nghĩ mọi người đã hiểu lầm rồi. Viên kim cương này không phải là viên đã xuất hiện trong cuộc đấu giá ba năm trước. Nó được tôi mua lại ở Nam Phi. Chẳng qua là do đường cắt và màu sắc, cho nên bấy lâu nay không đem ra công khai mà thôi. Hôm nay đã khiến cho mọi người chê cười rồi, tuy rằng thứ này không đáng 100 tỷ, nhưng hồi đó tôi cũng đã tiêu vài chục tỷ đấy. ”
Nghe ông cụ Trịnh nói thế, tất cả những người vừa bảo rằng đấy là đồ giả đều như chợt bừng tỉnh, theo như cách ông cụ nói, viên kim cương này là thật, nhưng kết cấu không tốt mà thôi.
Mặt khác, Trịnh Chí Dụng liếc nhìn ông nội mình với vé biết ơn, anh ta mua cái nhẫn này trên mạng có một trăm nghìn, vừa được chuyển phát nhanh tới chiều nay. Người bán tuyên bố rắng không ai có thể phân biệt được bằng mắt thường, anh ta cá chắc Tống Kiều Linh nhìn không ra, nhưng không ngờ suýt chút nữa đã bị Hạ Vân vạch trần.
Nhưng nhớ tới việc Hạ Vân không nói gì vào thời khắc mấu chốt, trong lòng Trịnh Chí Dụng đột nhiên nóng lên, lễ nào thư ký Hạ này cũng có ý gì đó với mình? Vào thời điểm quan trọng, cô ta còn quan tâm đến thể diện của mình, hay là do biểu hiện của mình hôm nay đã hấp dẫn được cô ta, nếu nói như vậy…
Trịnh Chí Dụng loay hoay một hồi, nếu biết Hạ Vân có hứng thú với mình, vậy anh ta còn cầu hôn Tống Kiều Linh làm gì? Thân phận của hai người này khác nhau một trời một vực!
Nhưng mà lúc này Trịnh Chí Dụng đã vào thế leo lên lưng cọp, khó mà xuống được, mọi chuyện đã phát triển đến mức này, anh ta đương nhiên biết mình không còn đường lui, ảnh mắt hơi thay đổi, qương mặt vẫn dịu dàng nhìn Tống Kiều Linh, nói: “Kiều Linh, gả cho anh đi”
Tống Kiều Linh lúc này mới có phản ứng, cô nhìn Trịnh Chí Dụng đang quỳ một gối trước mặt mình, nhảy sang một bên trong vô thức, vé mặt tức giận.
Nhìn thấy biếu hiện của Tống Kiều Linh, mọi người nhìn nhau, cháu đâu tương lai của nhà họ Trịnh tức giận rồi sao?
Trịnh Chí Dụng cũng sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng nói:
“Kiều Linh, tuy rằng viên kim cương này không phải là viên trứng bồ câu trị giá 100 tỷ của ba năm trước, nhưng cũng có giá vài chục tỷ. Nó không phải là đồ giả …… Em đừng giận, chỉ cần em đồng ý lời cầu hôn của anh, anh nhất định sẽ tìm cách mua lại viên trứng bồ câu 100 tỷ tặng em… “