Giờ phút này hộ vệ canh giữ ngoài cửa cũng phát giác có rất nhiều chỗ không ổn.
Bởi vì chỗ này vốn là không ít người lui tới, nhưng đột nhiên lại trở nên rất an tĩnh.
Rất nhanh, những hộ vệ này liền thấy Hồng Nhân Tổ lại tới. Mà ở sau lưng Hồng Nhân Tổ còn có mấy người đi theo. "Ông Hồng, xin trở về đi. Cậu chủ Chân Hàn Tước mới vừa hạ lệnh, anh ta nói ngài bây giờ chẳng còn là cái gì cả, không có tư cách đi vào gặp mặt anh ta!" Hiển nhiên, sau khi Hồng Nhân Tổ rời đi, Chân Hàn Tước đã phái người dò xét một chút.
Kết quả Chân Hàn Tước phát hiện, giới hắc bạch ở thành phố Đà Nẵng đã thay đổi.
Hồng Nhân Tổ bây giờ chỉ còn là một ông già bình thường mà thôi, cơ bản cũng chẳng phải là vua của giới hắc bạch cái gì nữa. Người như vậy thì làm gì còn tư cách gặp Chân Hàn Tước anh ta?
Không phái người đi đánh cho Hồng Nhân Tổ một trận, Chân Hàn Tước cảm thấy mình đã rất giữ mặt mũi cho lão già này rồi. Mấy người hộ vệ này nhìn Hồng Nhân Tổ, biểu tình đều đầy vẻ giễu cợt.
Một lão già hom hem không quyền thế, lại còn dám đến chỗ cậu chủ Chân Hàn Tước giả bộ cái gì nữa?
Tự tìm cái chết hay gì?
Hồng Nhân Tổ thần sắc kỳ dị, ông ta đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra, giờ phút này lại chỉ run run một chút, nói: "Không phải tôi muốn đi vào." "Mà là mấy vị quý nhân này muốn đi vào."
Nói ra lời này, sự chú ý của đám hộ vệ rốt cuộc rơi vào trên người nhóm mấy người Bùi Nguyên Minh.
Đội trưởng đội hộ vệ lạnh lùng nói: "Quý nhân? Hôm nay quý nhân tới nơi này không có một trăm cũng có tám mươi." "Tôi bất kể các người rốt cuộc là cái gì, tóm lại cút đi, cậu chủ của chúng tôi không rảnh để mà tiếp đón các người."
Bùi Nguyên Minh cười cười: "Nếu như tôi nhất định phải đi vào thì sao?"
Đội trưởng đội hộ vệ lạnh giọng nói: "Thế nếu bị chúng tôi đánh chết, cũng là do mấy người tự chuốc lấy."
Ngô Kim Hồ đi lên trước, bỗng nhiên từ bên hông rút ra một thanh đao, trực tiếp chĩa thẳng vào trên trán của người đội trưởng đội hộ vệ nọ, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ thế nào? Chúng tôi có thể tiến vào hay chưa?"
Người đội trưởng đội thị vệ này trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Ngô Kim Hổ lại sẽ trực tiếp động thủ, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy, anh ta căn bản không phản ứng kịp. "Các người dám!"
Chung quanh, mấy chục hộ vệ khác cùng tiến lên trước, mỗi một người đều rút ra cây chích điện ở bên hông, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người Bùi Nguyên Minh, tùy lúc chuẩn bị động thủ.
Đội trưởng đội hộ vệ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nói: "Người anh em này, tuyệt đối đừng kích động quá!" "Anh cũng không suy nghĩ một chút đây là nơi nào! Đây là địa bàn của nhà họ Chân ở thủ đô đó!" "Đụng dao đụng kiếm ở đây, anh nghĩ tới hậu quả hay chưa?" Những hộ vệ khác tất cả đều là liên tục cười lạnh.
Bọn họ làm hộ vệ lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có người dám ra tay làm bừa ở trên địa bàn của nhà họ Chân ở thủ đô này. Đây là khiêu khích đến uy nghiêm của nhà họ Chân ở thủ đô! Là tự tìm đường chết!
Mặc dù, nơi này là Dương Thành, không phải thủ đô.
Nhưng nếu trang viên này là của nhà họ Chân, thì cũng phải hành xử theo quy củ của nhà họ Chân.
Ngô Kim Hổ cười: "Nói cách khác, chúng tôi vẫn không thể vào?"
Đội trưởng đội hộ vệ cười lạnh nói: "Dĩ nhiên, mặc dù không biết người anh em là có dây mơ rễ má với người nào. Có điều, cứ cho rằng người tới là người đứng đầu Đà Nẵng thì trừ phi cậu chủ nhà chúng tôi mở miệng mời. Nếu không, cũng không thể vào!"
Lúc này, Đường Nhân Đồ cau mày nói: "Đã là lúc nào rồi, cùng những người này nói nhảm cái gì nữa? Ra tay đi!"
Đi đôi với mệnh lệnh của Đường Nhân Đồ, bỗng nhiên trong bóng tối vang lên một tiếng động lớn. Sau đó, thấy một hàng xe bọc thép vũ trang lái tới đây. Họng đại bác đen nhánh chuyển động, nhắm thẳng vào những người hộ vệ nọ.
Vốn đám hộ vệ đang là phách lối vô cùng đều ngây dại hết cả ra.
Trên mặt ai nấy đều là biểu cảm không biết làm sao. Bọn họ rất là lợi hại. Chỉ một người cũng có thể đánh được hết rất nhiều tên. Nhưng vấn đề là, người ta lái cả xe bọc thép tới rồi!