Lúc này, cuối cùng La Hàn Trạc cũng phải đưa mắt mà nhìn kỹ
Bùi Nguyên Minh hơn một chút.
Sau một giây, đầu óc của anh ta như muốn nổ tung. Người đàn ông đó!
Đó là người đàn ông có trong bức ảnh!
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh một bước giẫm lên đầu Tôn Vũ Đạt, anh giẫm đầu của cậu ta xuống cái thảm.
Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh, anh mới đưa mắt nhìn La Hàn
Trạc một cái. "Tôi... Tôi. Cái này... Chuyện này, không liên quan gì đến tôi.. Cầu xin ngài, hãy thả tôi ra đi."
Lúc này, La Hàn Trạc đã sợ tới mức nói năng lộn xộn, không biết phải nói cái gì mới là tốt. "Mày dùng ảnh của tao để uy hiếp Hạ Vân đúng không?" Bùi Nguyên Minh thản nhiên cầm lấy một bức ảnh từ mặt bàn lên, rất giống hình ảnh của anh mấy năm trước. "Tôi không có.. Tôi không dám.."
La Hàn Trạc lắc đầu một cách điên cuồng.
Nói đùa cái gì vậy?
Bây giờ, có cho anh ta thêm một lá gan nữa, chắc chắn anh ta cũng không dám thừa nhận.
Bùi Nguyên Minh không nói gì, lắc lắc khẩu súng đang cầm trong tay, tùy ý nhằm ngay vào chân trái của La Hàn Trạc bóp cò súng. "Bằng!"
Do súng có bộ giảm thanh nên âm thanh phát ra cũng không lớn lắm, nhưng hiệu quả lại rất tốt. "A!"
Ngay lập tức La Hàn Trạc ngã khuy một chân trên mặt đất, phát ra tiếng kêu vừa thảm thiết mà lại vừa thê lương. "Nếu mày đã có thể lấy được ảnh của tao, mày chắc hẳn cũng phải biết thân phận thực sự của tao chứ nhỉ? Bây giờ mày thử bò đến đây nói cho tao biết, mày đã uy hiếp Hạ Vân như thế nào?" Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng mở miệng. "Tôi không có, tôi.."
La Hàn Trạc lắc đầu nguây nguẩy. "Bằng!"
Bùi Nguyên Minh lại bóp cò thêm một lần nữa, lần này trúng vào phía trên đùi phải của anh ta. "A!"
La Hàn Trạc vừa la hét vừa lăn lộn. "Tôi nói! Tôi nói!" "Tôi nói với Hạ Vân rằng nếu như cô ấy không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ tiết lộ ảnh của ngài cho Cục quân sự của năm nước lớn." "Tiết lộ cho đám rác rưởi kia sao?"
Bùi Nguyên Minh nghe vậy, lập tức bật cười. "Mày cảm thấy, nếu mà bọn họ biết được thân phận thực sự của tao, lại còn dám đụng đển tao sao?" "Cái này..."
La Hàn Trạc sửng sốt.
Hạ Vân cũng sửng sốt một chút. Lúc trước khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh, là do cô ta đã quá căng thẳng, thế nên mới không suy nghĩ đến điều này.
Bùi Nguyên Minh bước lên phía trước, sờ lên đầu của Hạ Vân, thở dài rồi nói: "Hạ Vân, cô thật là ngốc. Nguyên nhân mà tôi chưa muốn để lộ thân phận của mình là vì tôi còn có việc cần phải làm, cho nên mới không muốn để lộ sớm như vậy. Cũng không phải là vì tôi sợ bất cứ kẻ nào. Cho dù mấy bức ảnh này rơi vào tay năm cường quốc lớn kia, bọn họ sẽ dám động đến tôi sao? Có cho bọn họ thêm một chút can đảm nữa, bọn họ cũng không dám đâu." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Hạ Vân hít vào một hơi thật sâu. Cô cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, giờ phút này rồi mà còn có thể bình tĩnh như vậy, nhẹ giọng nói: "Tổng giám đốc, là tôi đã quá xúc động, tôi nên báo cáo chuyện này cho anh trước."
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: "Chuyện này cũng không thể trách cô được, phải trách tôi đã không thể bảo vệ cho cô thật tốt. Tôi hứa với cô, từ giờ phút này trở đi, không một ai có thể làm tổn thương đến cô. Muốn động tới cô, phải bước qua xác của tôi trước đã."
Nói xong Bùi Nguyên Minh dùng một tay che mắt Hạ Vân lại, tay phải đang cầm súng đưa lên, dí vào trán của La Hàn Trạc. "Đừng giết tôi, xin đừng giết tôi. Tôi có thể nói cho ngài một chuyện quan trọng. Tất cả những chuyện này đều không phải do tôi muốn lắm, tất cả đều là do người của nhà họ Bùi khống chế ở đẳng sau. Tôi chỉ là nghe lệnh mà làm việc thôi, Bùi Văn Kiên mới là kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả những chuyện này."
La Hàn Trạc sốt ruột, chỉ mong muốn được sống. Cho nên lúc này anh ta như là đang đổ vỏ đậu vậy, nói hết tất cả mọi chuyện ra. "A, hóa ra là do tên rác rưởi Bùi Văn Kiên kia gây nên sao?" Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng. "Dựa theo quy tắc của giang hồ, mày đã nói cho tao biết kẻ chủ mưu đứng phía sau, thì chắc hẳn là tao phải để mày đi rồi chứ nhỉ?"