*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cùng lúc đó.
Tại nhà họ Thanh.
Bà cụ Thanh Kiều, Vân Khởi Hải, La Thành Côn đứng đó.
Là những gia tộc đứng đầu ở Dương Thành, ba người này mà xuất hiện thể hiện một điều đó chính là đã có chuyện lớn xảy ra.
Mà trước họ không xa, có một bóng người mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn đứng chắp tay ra sau đang nhìn vào tay trái của chính mình.
Trên người anh ta toát lên một loại khí chất khó nói thành lời, mặc dù không hề làm gì cả nhưng loại khí chất đó có thể khiến cho sắc mặt của bà cụ Thanh Kiêu và những người khác trở nên nghiêm nghị đến thở cũng không dám thở mạnh.
Rất lâu sau đó, đợi người này bỏ tay bàn tay trái xuống, bà cụ Thanh Kiêu mới có dũng khí mà nói: "Cậu hai, không biết ngọn gió nào đưa cậu từ Hà Nội đến đây vậy!”
“Cậu đến mà cũng không báo trước cho tôi một tiếng để tôi đi đón”
Bùi Văn Kiên lãnh đạm nói: "Nếu tôi còn không đến, thì 4 dòng họ lớn các người toàn bộ sẽ sụp đổ mất”
Nghe thấy lời này của anh ta thì sắc mặt của bà cụ Thanh Kiều cùng với mọi người có chút thay đổi.
Anh ta tức giận rồi.
Vào thời khắc này, ba người còn lại cũng không dám nói gì.
"Tôi đã rời khỏi đây một khoảng thời gian, để các người đối phó với một tên Thế Tử Minh, vậy mà không những không thành công ngược lại còn làm tổn thất cả một nhà họ Tô, các người thật đúng là có bản lĩnh”
Bùi Văn Kiên nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Nghe đến đây, tất cả mọi người càng thêm run rẩy, căn bản không dám mở miệng.
Vẻ mặt anh ta trở nên sâu xa, đột nhiên chuyển chủ đề nói: "Các người đều sẽ tham gia nghỉ lễ thay đổi phương pháp phòng vệ của một quan chức cấp cao ở Đà Nẵng đúng không?”
"Đúng vậy!”
Bà cụ Thanh Kiều và mọi người không dám phủ nhận, bọn họ sợ rằng Bùi Văn Kiên sẽ không để mình đi tham dự nghi lễ này.
Dù sao trong mắt của anh ta, bốn gia tộc bậc nhất của Dương Thành chẳng qua chỉ là cấp dưới của anh ta.
“Các người cứ đi tham gia đi, tôi không có ý kiến gì nhưng trước lúc đó tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho các người.”
Bùi Văn Kiên nói.
"Cậu Hai cứ căn dặn, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.
Trên mặt Bùi Văn Kiên hiện lên một nụ cười kì lạ, anh ta chầm chậm nói: "Cháu rể của nhà họ Thanh, Bùi Nguyên Minh, các người đều biết đúng không?”
"Biết chứ! Người này là người mà nhiêu lân phá hoại việc lớn của nhà họ Thanh của tôi, nếu không phải hắn thì nhà họ Thanh của chúng ta bây giờ đã trở thành gia tộc đứng đầu Đà Nẵng rôi”
Bà cụ Thanh Kiều vô thức lên tiếng nói.
"Người này rất là phiền phức.
Tôi đã từng điều