Chàng Rể Quyền Thế

Chương 111



“Giám đốc Tiến… không không không… anh Tiến.” Giang Văn Huy tỏ vẻ không cam lòng: “Anh đã quên những gì anh đã nói với em chiều nay rồi sao? Anh nói là muốn làm chỗ dựa cho em, là chính anh nói.”

Lâm Trung Tiến sợ đến nỗi rùng mình một cái, anh ta chửi bới: “Để tôi cho cậu dựa! Đánh hắn ta cho tôi, nếu hôm nay không đánh chết hắn ta, các người cứ nghỉ việc hết đi!”

Các nhân viên bảo đang định xông lên đánh Bùi Nguyên Minh đều sửng sốt, mọi chuyện diễn ra quá phức tạp khiến bọn họ không hiểu gì cả!

Lúc này, Lâm Trung Tiến đưa khuôn mặt với sự kính sợ mà nhìn Hạ Vân, rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô ta, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày thật sự là đồ mắt chó, mày không biết cô gái này là ai sao? Cô ấy là cấp trên của tao, mẹ nó, vậy mà mày lại bào tao gây sự với cô ấy!”

“Cái gì?”

Một nhóm người đứng xem đã bị choáng váng. Ngay cả Giang Văn Huy cũng quên hét lên và há to miệng nhìn Hạ Vân đến ngẩn người.

Một nhân vật như Lâm Trung Tiến người ngoài nghe tiếng đã rất kính nể rồi, vậy mà cô gái này lại là cấp trên của anh ta, người phụ nữ này còn đáng sợ biết bao nhiêu! Vậy mà anh ta lại thật sự đã quấy rối cô ấy…

Cả người của Giang Văn Huy run lên, anh ta nghĩ: “Xong đời rồi, lần này xong thật rồi!”

Triệu Lan Hương cũng hơi sững sờ, cô ta không hề nghĩ rằng khả năng bám váy của Bùi Nguyên Minh đã đạt đến trình độ này, bám váy ở chỗ Trịnh Tuyết Dương đã quá đủ rồi, đằng này anh còn bám váy được một người xuất sắc như Hạ Vân nữa. Chỉ có thể nói anh chàng này là “vua bám váy” mà thôi, quá tài! Làm gì có chuyện miễn cưỡng phải nấp dưới váy đàn bà! Anh ta chính là người như vậy!

“Chị Vân… Chị Vân, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi…” Lúc này Lâm Trung Tiến cũng không thèm để ý đến Giang Văn Huy nữa mà quỳ gối xuống trước mặt Hạ Vân dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Đều là do tên nhóc này lừa tôi, chị Vân, bình thường tôi lễ phép với chị biết bao nhiêu chị đều biết mà. Hôm nay là tôi không có mắt nên xin chị hãy tha thứ cho tôi…” Lâm Trung Tiến vừa nói vừa liên tục dập đầu xuống đất, máu chảy khắp nơi.

Dập đầu được giữa chừng, dường như Lâm Trung Tiến nghĩ đến điều gì đó, lớn tiếng quát Giang Văn Huy: “Mày lăn đến đây cho tao, còn không mau quỳ xuống!”

Giang Văn Huy bò tới mà cả người run lên cầm cập, không dám mở miệng từ chối tiếng nào.

Ngay cả Lâm Trung Tiến cũng sợ người phụ nữ trước mặt đến mức này, thật sự anh ta không dám nghĩ đến thân phận của người phụ nữ này nữa. Lúc này anh ta có hận cũng không dám hận, chỉ có thể không ngừng dập đầu, nhưng ý nghĩ hận thù trong lòng đối với Bùi Nguyên Minh đã như cơn sóng thần che lấp cả bầu trời.

Tại sao? Tại sao tên ở rể có thể gặp được người phụ nữ quyền cao chức trọng như vậy, tại sao anh ta lại không thể? Chẳng lẽ anh ta cũng phải đi ăn bám ư?

Giờ phút này, Giang Văn Huy thầm hạ quyết tâm, với thân phận và địa vị của mình, nếu bám váy nhất định sẽ ăn bám ra thành tựu, ăn bám ra tương lai.

Có lẽ Bùi Nguyên Minh cũng không nghĩ đến mình không làm gì cả, chỉ đứng ở đây thôi mà đã ảnh hưởng đến thế giới quan của một thằng con nhà giàu rồi. “Chị Vân, làm ơn, xin hãy tha thứ cho tôi.” Lâm Trung Tiến liên tục quỳ lạy không có ý định dừng lại.

Khuôn mặt của Hạ Vân trở nên khó coi, chuyện này không phải một mình cô ta có thể quyết định được. Nhưng nhìn lại thì thấy Bùi Nguyên Minh vẫn đứng ở chỗ đó với vẻ mặt lãnh đạm, vẻ mặt Hạ Vân thoáng thay đối, một lúc sau cô ta mới lạnh lùng nói: “Vừa rồi các người định bắt bạn của tôi làm gì?”

Cô biết Bùi Nguyên Minh thích giấu diếm nên hiện giờ cũng không dám vạch trần thân phận của Bùi Nguyên Minh.

Lâm Trung Tiến cũng biết rõ, lúc này anh ta nắm chặt lấy đầu Giang Văn Huy, quát: “Văn Huy, mau nhận lỗi, nhanh lên…”

Giờ phút này, anh ta thật sự sợ Giang Văn Huy không hợp tác, nếu vậy mọi chuyện thật sự sẽ kết thúc.

“Bùi, Bùi Nguyên Minh, tôi sai rồi…” Giang Văn Huy nghiến răng nghiến lợi, lúc này anh ta nói bằng giọng rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì sẽ không nghe thấy được.

Ngay từ lần đầu tiên biết về Bùi Nguyên Minh, anh ta đã biết đây là một kẻ ở rể, là kẻ vô dụng, là loại người mà anh ta xem thường nhất. Nhưng anh ta không thể nghĩ rằng có một ngày mình lại thật sự xin lỗi một tên vô dụng như vậy, lại còn làm chuyện này trước mặt hắn ta với một tư thế khúm núm.

Trên mặt của Bùi Nguyên Minh không có biểu cảm gì, anh nhẹ giọng nói: “Ồ, “cậu Trác” à, không phải muốn tôi quỳ xuống, còn định khiến tôi bị tàn phế nữa sao?”

“Con mẹ…” Lâm Trung Tiến thấp giọng chửi rủa, lộ ra vẻ oán hận.

Không ngờ thật sự dám bắt người này quỳ xuống, Giang Văn Huy này thật sự muốn lôi anh ta chết cùng đây mà.

“Tôi sai rồi! Tôi thực sự biết mình sai rồi!” Giang Văn Huy cắn răng sắp cắn đến chảy máu, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Trung Tiến, anh ta biết nếu không thể thỏa mãn tên ở rể này thì Lâm Trung Tiến chắc chắn sẽ giết chết anh ta.

Dù sao bây giờ anh ta cũng đã quỳ xuống, anh ta cố gắng kìm nén sự xấu hổ đầy sỉ nhục, nói: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi, van xin anh niệm tình tôi và Trịnh Tuyết Dương cũng là bạn học đại học, xin hãy bỏ qua cho tôi.”

“Anh nói anh với ai là bạn cùng lớp đại học?” Bùi Nguyên Minh ngoáy ngoáy lỗ tai mình, nhìn xuống Giang Văn Huy đang quỳ gối trước mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.