Mà sau khi được anh nhắc nhở, những người khác đều phản ứng lại.
Đó là bốn mươi đấy! Chứ không phải là bốn mươi đồng đâu! Một người nhìn có vẻ bình thường như Bùi Nguyên Minh, thực sự có số tiền đó sao? Mà vài người ở cơ quan địa phương Dương Thành cũng đang có mặt ở đây, lúc này vẻ mặt cũng rất khó coi.
Lỡ như tập đoàn tài chính Phong Phú thực sự viện này mà đến gây rối, thì nói không chừng mũ qua của mấy người bọn họ cũng sẽ rớt xuống hết.
Dù sao bọn họ cũng là người phụ trách phiên đấu giá này, thành công thì đương nhiên là có công, thất bại thì chắc chắn là trách nhiệm của bọn họ.
Lúc này, một người nhân viên của cơ quan địa phương đứng lên, nhìn Bùi Nguyên Minh mà nói: "Anh này, anh cần phải chứng minh một chút, rằng anh có đủ tài sản để tham gia buổi canh tranh này!" "Nếu như không thể chứng minh được, chúng tôi sẽ bắt giam anh vì tội danh quấy rối hoạt động thương mại quốc tế!" "Hơn nữa anh còn phải cung kính mà lỗi với ông George!" Nghe thấy câu này, Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: "Tôi cần chứng mình? Vậy anh ta thì sao?" Bùi Nguyên Minh chỉ sang George.
Người nhân viên đó cười nói: "Hiệp sĩ George là khách nước ngoài cao quý, đương nhiên không cần phải chứng minh tài sản của anh Bùi Nguyên Minh cười: không có nguyên tắc rồi."
"Hoạt động thương mại luôn chủ trọng công bằng, anh muốn kiểm tra tài sản, tôi không có vấn đề gì."
"Nhưng điều kiện của tôi là, con khi nước ngoài này cũng phải bị kiểm tra tài sản."
không thi, dựa vào cái gì mà tôi phải chứng minh tài sản của mình?" Nghe được lời Bùi Minh, sắc mặt George đen xược! Thàng nhóc đáng chết này, cậu có biết cậu đang si nhục một hiệp sĩ không hả?" "Hiệp Sĩ? Tôi nhớ là nam tước đầy rẫy khắp cả nước để quốc Ba Tư, tử tước cũng nhiều như chó, anh như thế này, nhiều lắm cũng chỉ là một nam tước đi?" Chỉ là một nam tước, ở Đại Hạ của tôi, có cái gì mà dám lên "Cho dù nói đến cùng, một người nam tước Đại Hạ cũng có mặt?" đặc quyền ngoại giao, vậy có phải là tôi cần phải kiểm tra lại chứng minh thân phận của anh không? Lỡ như anh là giả mạo thì sao?" Bùi Nguyên Minh bày ra bộ dạng đương nhiên mà nói, trực tiếp nào cho người nhân viên kia nghẹn lời.
"Chuyện Lúc này mấy người nhân viên của cơ quan địa phương Dương Thành cũng gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi.
Lúc này, đột nhiên George cười lạnh một tiếng, nói: "Tên sóc kia, có phải là tôi có thể chứng minh được thân phận nam tước của tôi, cậu sẽ cho mọi người kiểm tra tài sản?" Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
"Vậy cậu có dám đánh cược với tôi không? Nếu như cậu có bốn mươi tỉ, tôi sẽ dập đầu nhận sai với cậu, nếu như cậu không có bốn mươi cậu sẽ dập đầu nhận sai với tôi!" Dễ nhận thấy trong mắt George, Bùi Nguyên Minh căn bản là người không có tiền.
Không chịu để tra tài sản, rõ ràng chính là mượn cớ để chuồn mất.
Nhưng mà làm sao George có thể buông tha anh như vậy được? Bùi Nguyên Minh nhiu mày nói: "Không được."
"Cậu sợ rồi?" George cười lạnh.
Toàn bộ mọi người đều nhìn về Bùi Nguyên Minh, cảm thấy chắc chắn anh là nghèo.
Kết quả Bùi Nguyên Minh lại thản nhiên mà lắc đầu: "Thân phận của nam tước của để quốc Ba Tư là quá thấp rồi, không có tư cách quỳ xuống với tôi.". ngôn tình hài
"Phut-" Nghe thấy câu nói đó, một đám người đều suýt phun máu.
Đã từng gặp qua người kiêu ngạo, nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo đến mức này.
Địa vị của nam tước quá thấp? Còn không có tư cách quỳ xuống cho cậu? Cậu tưởng cậu là ai chứ? Ngay lúc này, đột nhiên óc người quan sát Bùi Nguyên Minh vài lần, king ngạc mà nói: "Vị này, không phải là tên ở rể của nhà họ Trịnh sao?" "Một tên ở rể, từ lúc nào lại kiêu ngạo như vậy?" "Gì cơ? Một tên ở rể lại dám khinh thường nam tước của để quốc Ba Tư sao?" Ngay lúc này toàn bộ mọi người đều điên rồi.