*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tập đoàn Thiện Nhân.
Bùi Nguyên Minh đang ngồi xem thông tin liên quan đến nhà họ Thanh nước Mỹ do Hạ Vân gửi đến.
Vào lúc này, Đường Nhân Đồ gọi điện đến.
“Tổng giáo đầu, đã xảy ra chuyện rồi!”
“Thầy Sơn không có lên máy bay, bên phía sân bay đang được điều tra giám sát rôi, nhưng tạm thời vẫn chưa kiếm được người”
Đường Nhân Đồ rõ ràng là có hơi kích động, bởi vì ông Chung Nam Sơn trước đây khi ở trên tiên tuyến đã chữa bệnh cho không biết bao nhiêu quân sĩ, vì vậy, những người trong quân đội đều rất kính trọng ông ta.
Giờ đây Chung Nam Sơn mất tích, những người trong quân đội là căng thẳng nhất.
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh cũng thay đổi: “Người là do tôi đích thân tiễn ra sân bay, trên đường không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, khả năng duy nhất chính là sau khi tôi rời khỏi sân bay, có người đã cưỡng bức bắt thây Sơn đi!”
“Hãy lập tức đi kiểm tra video trong đoạn thời gian đó, bất kỳ manh mối nào cũng không được bỏ qua”
Đường Nhân Đô nghe lệnh làm theo, ngay sau đó liên báo về: “Tổng giáo đầu, kiếm được rồi, có một đám người bắt thây Sơn đi và lên một chiếc xe Toyota Alphard”
“Tôi đã yêu câu những người trong sở cảnh sát ở Dương Thành phối hợp để tìm ra chiếc xe này đã đi đâu.”
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, đã thay xong quân áo.
Ngay sau đó, Đường Nhân Đồ lại gọi điện đến.
“Tổng giáo đầu, đã tra rõ rồi, chiếc xe đã dừng ở bệnh viện Nhân Dân, nghe nói là có một việt kiêu phái người đến sân bay đưa thầy Sơn tới đây”
“Việt kiêu?”
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, một lúc sau thì lạnh lùng nói: “Chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý”
Cùng lúc này.
Trong phòng phẫu thuật của bệnh viện.
Sau khi Chung Nam Sơn cẩn thận kiểm tra cho Thanh Norton xong, rôi cau mày nói: “Anh Thanh, tình trạng của con trai anh rất đặc biệt, cậu ấy vốn là bị ai đó đánh vào đầu, nhưng trong lúc nằm viện hình như có người đã cho cậu ấy uống một loại thuốc.”
“Điêu này khiến cho thân não của cậu ấy bị tổn thương nghiêm trọng, với tình trạng hiện giờ thì không thích hợp làm phẫu thuật”
“Như vậy đi, để cậu ấy cùng tôi đến Yến Kinh, nằm viện theo dõi”
“Nhưng tôi ước tính rằng quá trình này cần phải mất ba đến năm năm, hơn nữa, tôi không thể đảm bảo rằng cậu ấy có thể hồi phục trở lại như người bình thường, cho dù có tỉnh lại thì trí khôn của cậu ấy rất có thể chỉ tương đương với một đứa nhóc ba hay năm tuổi”
“Cái gì? Ý của ông là, con trai tôi cho dù có bình phục, cũng sẽ trở thành một đứa ngốc sao?”
Sắc mặt Thanh Tam Gia đầy vẻ bàng hoàng.
- -----------------