Bùi Nguyên Minh khẽ cười và nói: “Thanh Tam Gia ra tay càng nhanh thì cũng sẽ chết càng nhanh “Tôi đã cho ông ta thời gian một tuần, ông ta tự mình tìm đến cải chết như thế nào, thì cũng không thể trách tôi không giữ lời." Nói thật, chỉ là một Thanh Tam Gia, Bùi Nguyên Minh thực sự không có để trong lòng.
Nhà họ Thanh nước Mỹ dốc toàn bộ sức lực, có lẽ còn có chút đáng xem.
Cùng lúc này.
Trong KTV Hoàng Gia Dương Thành.
Công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn đang ngồi uống rượu trong phòng.
Thân phận của hai người hiện giờ đã khác trước rồi. Nịnh lấy Bùi Nguyên Minh, cùng với việc Ngô Kim Hồ trở thành vua mới của giới giang hồ Đà Nẵng.
Vì vậy, địa vị của hai người họ cũng ngày càng lên cao. Mấy ngày nay, họ đã bắt đầu bàn bạc, làm sao để tẩy trắng, làm một số công việc kinh doanh đàng hoàng.
Suy cho cùng thì thị trường của Dương Thành hiện này quá lớn.
Giống như họ sẵn sàng cổng hiến cho Dương Thành, thì người đó chắc hẳn cũng sẽ cho họ cơ hội. Theo ý tưởng của Công tử Hải, anh ta và Lão Cửu Đạo Môn có thể hợp tác mở một công ty bảo vệ. Một mặt có thể để cho các anh em thuộc hạ của mình sau này có cơm ăn.
Mặc khác, trong lúc tẩy trắng thì vẫn có được thực lực không tệ, điều này được xem là vẹn cả đôi đường. Đêm nay, hai người họ đã bắt đầu bàn bạc chi tiết về chuyện này.
Ngay lúc này, bên ngoài phòng có tiếng kêu la thảm thiết, các thuộc hạ do Công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn sắp xếp đều ngã đầy xuống đất. “Rầm!"
Lúc này, cánh cửa của căn phòng bị đá tung ra.
Có một nhóm người từ bên ngoài bước vào, đi đầu là người mặc bộ áo đuôi nhạn, bộ dạng văn vẻ lịch sự. "Các người là ai? Có biết đây là đầu không?"
Khí thế cường đạo của giới giang hồ trên người Lão Cửu Đạo Môn vẫn còn rất nặng, lúc này đứng dậy theo bản năng, nghiêm nghị quát rằng.
Kẻ đến bình thản nói: "Các người một người là Lão Cửu Đạo Môn, một người là Công tử Hải đúng không?" “Biết bọn tôi là ai, mà các người còn dám láo xược như vậy?" Lão Cửu Đạo Môn lạnh lùng nói.
Bây giờ trong thế giới ngầm của Dương Thành, chính là thế giới của đám người bọn họ. "Ô, chính là kiếm hai người đấy, bên tôi có hai người anh
Kẻ nào dám đắc tội với họ? em, muốn xin hai người chỉ bảo một chút."
Thanh quản gia mặc bộ áo đuôi nhạn mỉm cười. “Ai? Muốn xin chúng tôi chi bảo? Không lẽ muốn đi theo hai chúng tôi sao?" Lão Cửu Đạo Môn cau mày. "Các người kiếm nhầm người rồi, hai chúng tôi đã chuẩn bị cái tà quy chính, rút khói giang hồ rồi, sau này sẽ làm ăn chân chính." “Hôm nay, hai người không muốn gặp cũng phải gặp.” Thanh quản gia lạnh lùng nói.
Khi ông ấy vừa dứt lời, thì thấy những thuộc hạ ở cửa phòng nhanh chóng tản ra, sau đó có hai bóng người xuất hiện.
Một người thì toàn thân đen như mực, chỉ thấy mắt và răng là màu trắng.
Còn người còn lại thì trắng như tuyết, mái tóc ngả vàng.
Điểm giống nhau duy nhất của hai người này, chính là họ đều cởi trần, có một chiếc thắt lưng màu vàng quanh eo.
Lão Cửu Đạo Môn khi nhìn thấy cảnh này có hơi buồn cười, nói: "Hai người này làm gì vậy? Đang đóng phim à? Còn có thất lưng vàng nữa?"
Tuy Lão Cửu Đạo Môn thấy khá buồn cười, nhưng Công tử Hải lại không nghĩ vậy.
Anh ấy vốn là một thanh tra đã nghỉ hưu, và những gì anh ấy làm trong vùng đất xảm chính là dò la tin tức.
Ngay khi nhìn thấy hai người này, ánh mắt của anh ấy liền rơi vào vùng thắt lưng của họ, khoé mắt bỗng giật lên, nói: “Đây là thắt lưng của quyền vương, hai vị là quyền này là quyền vương ở đâu?" "Quyền vương?"
Lão Cửu Đạo Môn cũng không có giật mình sửng sốt, ông ta cũng không phải là người chưa trái đời, đương nhiên biết rằng hai từ quyền vương này có nghĩa là gì.
Điều này có nghĩa là thủ đoạn giết người của hai người này, gấp mấy lần người thường, một năm đầm giết chết một người cũng không phải là chuyện đùa.
Vấn đề là, hai quyền vương này đến kiểm họ để làm gì?