Vấn đề quan trọng nhất là một khi Tổng giáo đầu bị thua, ảnh hưởng sau đó của sự kiện này sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nói không chừng năm cường quốc lớn sẽ nhân cơ hội này lại xuất binh đánh Đại Hạ....
Khi Dương Định Quốc và những người khác lo lắng đến cực điểm, nhìn thấy người của tập đoàn Thiện Nhân xuất hiện. Người đầu tiên là hai người Hạ Vân và Lôi Tuấn Quang, Bùi
Nguyên Minh không có đi cùng họ.
Những người nhìn thấy người của tập đoàn Thiện Nhân đến, toàn bộ khán giả im lặng trong giây lát.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng này, muốn biết thân phận thực sự của Thế Tử Minh.
Bởi vì Thế Tử Minh rất thần bí, anh ta chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng kể từ khi ra mắt. Lúc này, có người từ Dương Thành nhà họ Thanh đứng lên, nhìn về phía tập đoàn Thiện Nhân, lớn tiếng nói: "Thế Tử Minh đâu? Để anh ta lăn ra đây, chịu chết đi!” Giờ phút này, người nhà họ Thanh ở Dương Thành đều lộ ra vẻ quyết tâm chiến thắng.
Bởi vì chỉ cần Thể Tử Minh bị Thanh Tam Gia giết chết, tập đoàn Thiện Nhân tất nhiên sẽ không còn tồn tại nữa. Mà trong quá trình này, kẻ được lợi nhiều nhất và ăn nên làm ra nhất chính là nhà họ Thanh.
Lôi Tuấn Quang nhìn về phía nhà họ Thanh vẻ mặt lạnh băng, giọng nói cũng lạnh lùng: "Thế Tử nhà tôi nói, Thanh Tam
Gia không xứng cùng anh ấy giao đấu."
Ngay sau khi câu đó được nói ra, khán giả đã một phen òa dậy sóng.
Không biết cùng lúc đó có bao nhiêu ánh mắt đổ vào trên người Lôi Tuấn Quang. "Tổng giám đốc Quang, Thế Tử Minh nhà các người là sợ hãi sao? Nếu đúng thì thừa nhận thất bại đi, sao lại nói kiểu như vậy chứ?” "Đúng đó, Thanh Tam Gia bất khả chiến bại thiên hạ vô địch ở Mỹ, chuyện này ai cũng biết, Thế Tử Minh nhà các người sợ hãi cũng là chuyện đương nhiên! "Nếu là sợ chết thì cứ việc thừa nhận, nói cái gì mà Thanh Tam Gia không xứng, các người tại sao không biết xấu hổ vậy hả?" “Dù sao cho dù anh ta đến đây, Thế Tử Minh cũng chưa chắc đã là đối thủ của Thanh Tam Gia, cho nên anh ta có đến hay không kết quả cũng không thay đổi!” "Nếu không đến, chỉ có thể là do Thể Tử Minh kinh sợ mà thôi!”
Hầu hết những người lên tiếng này đều là phát ngôn viên của các lực lượng ở nước ngoài.
Bọn họ vốn dĩ bởi vì chuyện tập đoàn Phong Trạch mà e ngại Thế Tử Minh.
Lúc này, nhìn thấy Thế Tử Minh kinh sợ đến mức không có dũng khí ra mặt, cả đám người đều hưng phẩn quá nhịn không nổi.
Chỉ cần Thanh Tam Gia có thể áp chế Thế Tử Minh, bọn họ đều sẽ có cơ hội ra tay.
Có cơ hội cần một góc chiếc bánh ngọt Dương Thành này. Lúc này Thanh Tam Gia cùng quản gia nhà họ Thanh bước ra.
Thanh Tam Gia giờ đang chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Mọi người, đây là tôi đơn phương mời Thể Tử Minh lên võ đài. Nếu cậu ta không muốn tới, vậy tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cậu ta" "Tuy nhiên, nếu hôm nay không có ai dám đến võ đài và khiêu chiến với tôi, thì ngày mai, tập đoàn Thiện Nhân và người nhà họ Nạp Lan, tất cả mọi người sẽ chết!” "Nhà họ Thanh nước Mỹ tôi đây luôn nói được làm được!”
Nhìn thấy Thanh Tam Gia lúc này ngang ngược như vậy, tất cả mọi người có mặt đều hít khí lạnh. Đây là loại tự tin đến nhường nào mới có thể nói một câu như vậy.
Thực lực của nhà họ Thanh nước Mỹ đều ngoài sức tưởng "Thanh Tam Gia, ngài đang nói gì vậy? Thế Tử Minh không tượng! dám tới, chính là do anh ta sợ hãi! Anh ta là kẻ đầu sỏ hại chết tập đoàn Thiện Nhân và nhà họ Nạp Lan!" “Ông chủ như ông cũng đã đến rồi, mà anh ta còn không dám lộ mặt, còn không dám thừa nhận sợ hãi, người như vậy cũng dám tự xưng mình là người đứng đầu của Đà Nẵng sao? Chậc chậc chậc!”
Thanh Tam Gia vẻ mặt bình tĩnh nhẹ nhàng nói: "Các vị à, mọi người đừng làm khó người không mạnh bằng người khác, dù sao nếu người ta bị người có tuổi như tôi đánh chết trên võ đài, mặt mũi người Đại Hạ bọn họ đều bị mất sạch” “Có vẻ như nước Mỹ có câu nói không sai!" "Đại Hạ đều là những kẻ hèn nhát!"