*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đây chính là Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên đó à?”
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt không nói nên lời. Anh có thể tiếp tục khẳng định, Thanh Tam Gia này... Chỉ là một kẻ ngốc. Còn Thanh Tam Gia thì sửng sốt vô cùng khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Bùi Nguyên Minh, liền hét lên: "Không thể nào.
Người bị Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên của tôi, hoặc là sẽ chết, hoặc là sẽ bị thương!" "Đến lại lần nữa đi!" “Nhận lấy đi!”
Bùi Nguyên Minh thở dài, giơ tay phải lên rồi vỗ xuống. Bốp... Thanh Tam Gia trực tiếp bị đập xuống đất, đầu óc choáng váng. Ông ta lảo đảo đứng dậy, lại lao ra, dùng tay phải vẫy vẫy: “AA!”
Bốp bốp! Bùi Nguyên Minh lại vung tay trái một cái nữa, lân này Thanh Tam Gia đã xoay người một vòng. “Tôi không tin!" "Giết! Xông lên!" Bốp! Bùi Nguyên Minh lại tát một cái.
Lân này đầu của Thanh Tam Gia đã mạnh mẽ đập xuống đất, mắt đen thui lại, khóe miệng sưng lên. Thanh Tam Gia khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Nguyên Minh rồi lấm bẩm: "Mày...
cậu bất ngờ tấn công... "Là tôi bất cẩn, không có báo trước... "Tổng giáo đầu, cậu làm vậy thật không có võ đạo!" “Tôi khuyên cậu nên tự giải quyết ổn thỏa đi!”
Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, quá ngông cuồng rồi. “Tam Gia, Tam Gia, đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Lúc này, Thanh quản gia từ bên cạnh bò qua. “Ngài không đánh được Tổng giáo đầu đâu, đừng tự mình chuốc lấy nhục nhã nữa”
“Làm sao có thể không đánh bại được hắn, ở nước Mỹ cấp độ này có bao nhiêu người có thể đánh lại!”
Thanh Tam Gia đứng dậy, vẻ mặt không tin. “Là do tôi bất cẩn!”
Bùi Nguyên Minh nhìn Đường Tam cười nói. Thanh quản gia da đầu tê dại, run rấy nói: "Tam Gia, không phải ngài sơ suất đâu.
Ở nước Mỹ, mỗi khi ngài lên võ đài, tôi đều nhét tiền cho đối thủ đấy”
"Cái này, ngài không thể đánh bại được của Tổng giáo đầu được đâu”
Nghe được những lời này, vẻ mặt Đường Tam đột nhiên cứng đờ, cả người sững lại. Ông ta luôn khẳng định mình là bất khả chiến bại trên đất Mỹ, dù là Chinatown hay Champions