*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gần đây bọn họ đã vắt kiệt sức để mà bôi nhọ vị này.
Danh xưng Vua ăn bám Dương Thành chính là do bọn họ chế tạo ra.
Trong tưởng tượng của bọn họ thì lúc này hẳn là Bùi Nguyên Minh sẽ giống như chuột chạy qua đường, trốn ở một góc nào đó run rẩy, bất kỳ lúc nào cũng có thể rời khỏi Dương Thành.
Nhưng mà tại sao bây giờ Bùi Nguyên Minh lại có thể ở Trung tâm triển lãm chứ? Hơn nữa, còn đứng chung một chỗ với ông lớn phó hiệu trưởng? Dây thần kinh não của Lâm Sa Sa có hơi ngắn, lúc này cô ta khẽ la lên theo bản năng: “Bùi Nguyên Minh, một tên vô dụng như anh thì đến đây để làm gì? Đây là chỗ mà anh muốn đến thì đến à?”
Giọng hét chói tai của cô ta vừa phát ra thì toàn bộ hiện trường yên lặng như tờ.
Nhân viên công tác ở bốn phía đều ngẩng đầu nhìn Lâm Sa Sa với ánh mắt không thể tin được, giống như cô ta đã làm một việc gì đó phản nghịch trái đạo đức.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của những người xung quanh, Lâm Sa Sa thấy sởn hết cả gai ốc lên.
Một suy nghĩ tuyệt đối không có khả năng xảy ra xuất hiện trong lòng của cô ta! Ngay lúc này, một nhân viên công tác bước vội tới bên cạnh cô ta rôi nhỏ giọng nói: “Đại biểu Sa Sa, cô nổi điên cái gì vậy? Vị kia chính là lãnh đạo thật sự đấy...!”
“Cô chỉ thẳng mặt gọi tên mắng anh ta, cô muốn chết sao?”
“Lãnh đạo?”
“Không thể nào! Không phải anh ta chính là Vua ăn bám Dương Thành, Bùi Nguyên Minh hay sao?”
“Đúng vậy! Bây giờ ở Dương Thành ai cũng biết chuyện anh ta ăn bám cả!”
“Loại người này thì nên trục xuất ra khỏi Dương Thành đi chứ!”
“Sao lại có thể để cho anh ta đứng ở chỗ đói”
Vẻ mặt của Lâm Sa Sa và những tên liếm cẩu của cô ta đều không thể tin nổi.
Một lát sau, bọn họ đều mở miệng nói theo bản năng.
“Bốp..”
" Châu Kiến Bình căn bản là không quen biết Lâm Sa Sa, giờ phút này nghe người ta sỉ nhục lãnh đạo như thể, anh ta trực tiếp bước lên tát cho Lâm Sa Sa một bạt tai, đánh đến mức cô ta lờ mờ cả đi.
Sau khi tát xong thì Châu Kiến Bình mới tức giận nhìn Lâm Sa Sa, nói một cách lạnh lùng: “Cô là ai? Vậy mà lại có gan sỉ nhục lãnh đạo ư?”
“Cô có biết đây là đâu không?”
Vừa dứt lời, Châu Kiến Bình liếc nhìn Lý Chính Bình: “Lý Chính Bình, ông thật sự rất được đấy!”
“Phó hiệu trưởng Đại học Thủ Đô thì tài giỏi lắm phải không? Lại dám sỉ nhục ngay mặt Cố vấn Minh! Đại học Thủ Đô mấy người muốn chết phải không?”
“Ầm ầm..”
- -----------------