Chàng Rể Quyền Thế

Chương 136



Chờ đến khi toàn bộ những người này rời đi, La Văn Thăng mới cười làm lành nói: “Tổng giám đốc Minh, nếu cậu vẫn chưa nguôi giận thì chiều nay sẽ sa thải hai người kia…” tôi

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện nội bộ của ngân hàng ông, đâu có liên quan gì đến tôi?”

“Vâng vâng vâng…” La Văn Thăng lập tức chuyển đề tài: “Mặt khác, tôi vẫn mong tổng giám đốc Minh có thể giơ cao đánh khẽ, chuyện di dời tài sản có thể coi như bỏ qua không?”

Lúc nói tới chuyện này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt La Văn Thăng. Giá trị tài sản của Công ty đầu tư Bùi Thị không phải số tiền lớn, quả lắm mới lên được con số ba trăm năm mươi tỷ. Thế nhưng Bùi Nguyên Minh không giống thế, tài sản bên trong tài khoản của Bùi Nguyên Minh là một con số khổng lồ, quá mức đáng sợ. Nếu như để anh mang tài sản trong tài khoản riêng chuyển đi thì ngày hôm nay cũng sẽ thành ngày cuối cùng làm tổng giám đốc ngân hàng của La Văn Thăng.

“Tổng giám đốc Thăng này, không phải tôi không nể mặt ông mà là do con người của tôi không thích mấy chuyện như vậy xảy ra thêm lần nữa.”

“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” La Văn Thăng vội vã đứng lên nói:”Sau này ngân hàng của chúng tôi sẽ phục vụ riêng cho cậu, cho dù cậu cần làm bất cứ giao dịch nào, chúng tôi sẽ sắp xếp để giải quyết cho cậu trong thời gian ngắn nhất, cậu thấy như vậy có được không?”

Bùi Nguyên Minh không mở miệng.

La Văn Thăng suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Đúng rồi, tối nay vừa hay thành phố Hải Dương của chúng ta tổ chức một buổi đấu giá cỡ lớn. Tôi nghe người ta nói trong buổi đấu giá này sẽ có không ít vật phẩm quý báu có danh có tiếng xuất hiện, hơn nữa buổi đấu giá này còn hạn chế số lượng thành viên tham gia nên những ai không có thiệp mời thì dù là con nhà dòng dõi, giàu có đến mấy cũng không được vào.”

“Đúng lúc ở chỗ này của tôi có một tấm thiệp mời dự buổi đấu giá ấy, không biết tối nay tổng giám đốc Minh có thể cho tôi chút mặt mũi được không? Hơn nữa, cho dù tổng giám đốc Minh có thích cái gì, cứ lấy tiền chỗ tôi là được.”

Nghe được câu này của ông ta, Bùi Nguyên Minh cảm thấy có chút hứng thú. Anh nhận lấy thiệp mời từ tay ông ta, ngắm qua ngắm lại mấy lần, sau đó mới gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Thăng nhé. Còn về chuyện hạn mức chi tiêu trong tấm thẻ vàng đen kia của tôi, mong ông nhanh chóng quyết định giúp tôi cho sớm.”

Nói tới đây, Bùi Nguyên Minh không nói gì thêm nữa, trong thẻ của anh có nhiều tiền như vậy thế mà hạn mức chi tiêu lại bị hạn chế.

La Văn Thăng cười làm lành nói: “Tổng giám đốc Minh thông cảm, giới hạn mức chi tiêu cho thẻ ngân hàng đã thành thông lệ, chủ yếu là do bên phía ngân hàng sợ lỡ như thẻ của cậu bị trộm mất thì sẽ có tổn thất rất lớn. Có điều cậu cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ đích thân giải quyết. Tuy rằng thủ tục vẫn cần trong tỉnh xét duyệt nhưng nhất định tôi sẽ cố gắng giải quyết cho cậu trong thời gian ngắn nhất. Bên cạnh đó, chỗ này tôi có một tấm chi phiếu, tổng số tiền là ba tỷ rưỡi, coi như tấm lòng hiếu khách của ngân hàng chúng tôi gửi đến cậu, mong cậu nhận lấy. Mấy ngày tới đây nếu như cậu có việc gì cần tiêu đến tiền, cứ dùng chi phiếu này là được.”

Bùi Nguyên Minh gật đầu, thành ý của La Văn Thăng anh nhìn ra được. Họ thường nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, mọi người đều ở thành phố Hải Dương này, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, được chừng nào thì hay chừng đó đi.

Chạng vạng, sơn trang Vân Hòa.

Đây là nơi mà buổi đấu giá kín ấy được tổ chức, đã lâu lắm rồi Bùi Nguyên Minh không tham gia những hoạt động nào tương tự thế này. Hôm nay thiệp mời tự dâng tới tay, hơn nữa anh cũng không có chuyện gì cần làm nên mới nảy ra ý định đưa Hạ Vân tới xem sao.

Kết quả, lúc hai người vừa xuống xe bước đến lối vào của buổi đấu giá, nhìn thấy mấy người đứng cách đó không xa, Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày.

Lúc này, có hai người phụ nữ xinh đẹp tựa như tiên nữ xuất hiện ở phía trước, nhất là người phụ nữ khí chất xuất chúng đứng ở phía bên trái kia. Người đó không phải ai khác, chính là Trịnh Tuyết Dương. Chẳng qua là lúc này bên cạnh hai người phụ nữ xinh đẹp kia xuất hiện thêm một người đàn ông cao lớn, anh tuấn, người đàn ông này đang nói gì đó…

Bùi Nguyên Minh nhíu mày, vô thức đi tới đó.

Hạ Vân đi bên cạnh anh cũng nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương, cô ta chần chờ một chút, nói: “Tổng giám đốc Minh, tôi vào sau nhé, miễn cho chị dâu hiểu lầm.”

Tâm trạng của Trịnh Tuyết Dương rất kém, sáng sớm hôm nay cô tới Công ty đầu tư Bùi Thị để thảo luận hợp đồng nhưng không ngờ lại bị người ta đuổi ra ngoài. Tuy rằng thái độ của Tống Kiều Linh rất khách sáo nhưng ý tứ trong lời nói không giấu nổi sự xa cách, lạnh nhạt.

Sau đó cô còn gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Tống Kiều Linh, nhưng Tống Kiều Linh không tiếp máy. Bạn thân Triệu Lan Hương nhìn thấy tâm trạng của cô không tốt, lập tức tỏ vẻ vô cùng thần bí mà dẫn cô đến một chỗ, còn nói là gần đây cô ta mới quen được một anh chàng con nhà giàu, có quan hệ rất tốt với các lãnh đạo cấp cao của Công ty đầu tư Bùi Thị.

Chính vì thế mà cô mới đi cùng Triệu Lan Hương tới sơn trang Vân Hòa này, tham gia buổi đấu giá. Trịnh Tuyết Dương đã nghe người ta nói về buổi đấu giá bí mật này rằng phải có thiệp mời mới có thể tham gia. Tuy rằng nhà họ Trịnh vừa giàu có vừa nhiều sản nghiệp nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Tuyết Dương được tới tham gia một buổi đấu giá như thế này.

“Cô Hương, cô Dương, chào hai cô. Kẻ hèn này tên Tô Hoài Bão, nhà tôi theo ngành kiến trúc, cũng xem như là đồng nghiệp trong giới với nhà cô Dương đây.” Người đàn ông trước mặt hai người bọn họ cao to anh tuấn, có dáng vẻ vô cùng nho nhã.

Triệu Lan Hương nhìn thấy anh ta đến thì phấn khích reo lên: “Tuyết Dương, đây chính là tổng giám đốc Hoài Bão đấy, anh ấy không phải là người bình thường. Gia đình anh ấy khai thác bất động sản, kinh doanh nhà cao cấp, những người không có thân phận địa vị cho dù có tiền cũng không mua được đâu.”

Trịnh Tuyết Dương nghe vậy cũng thấy có chút ấn tượng. Địa vị của nhà họ Tô khá cao, nghe nói họ là một chi của nhà họ Tô trên thành phố. Vì có quan hệ với nhà họ Tô kia nên họ cũng được thoải mái ăn sung mặc sướng ở cái thành phố Hải Dương này, hơn nữa còn có thể kết thân với các gia tộc lâu đời của thành thành phố Hải Dương. Trịnh Tuyết Dương không nghĩ tới chuyện người mà Triệu Lan Hương muốn giới thiệu cho cô quen biết hôm nay lại là anh ta.

“Hóa ra là tổng giám đốc Hoài Bão, nghe tiếng anh đã lâu. Nghe nói quan hệ của tổng giám đốc Hoài Bão và giới lãnh đạo của Công ty đầu tư Bùi Thị rất tốt, nếu có cơ hội mong anh dẫn dắt nhiều hơn.” Trịnh Tuyết Dương khẽ gật đầu, mở miệng cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.