Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1368



Lý Anh Kiệt đi quanh cửa phòng cấp cứu với về mặt lo lắng.

Khi thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, anh ta nói nhỏ: "Anh Minh, có chút phiền phức!"

"Tình huống gì thế?" Bùi Nguyên Minh cau mày.

"Tôi được y tá yêu cầu tới đây để đóng tiền phí trước, sau khi đóng xong nhưng vẫn không thấy có bác sĩ nào đến điều trị. Tôi đã đi tìm nhiều lần nhưng vẫn không ai chịu tối. Xin lỗi anh Minh, tôi bất tài quá."

Lý Anh Kiệt về mặt áy náy, Bùi Nguyên Minh giao những thanh tra này cho anh ta, nhất định hy vọng anh ta có thể giải quyết vấn đề, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại phải cầu cửu Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vỗ vai Lý Anh Kiệt, anh ta không có làm sai chỉ là bất cần thôi,

Vốn đĩ một cuộc điện thoại tới đốn cành sát Dương Thành chắc chắn sẽ giải quyết được vấn để này một cách hợp lý.

Tuy nhiên những gì vừa xảy ra tại biệt thư khiển LýAnh Kiệt cảm thấy hơi sợ, và anh ta không dám nhấc máy gọi tới dổn cảnh sát.

"Tôi sẽ lo liệu." Bùi Nguyên Minh di thẳng đến bàn y tá, ấn nút sơ cứu.

Sau khi Bùi Nguyên Minh ấn được ba phút văn không có ai xuất hiện, thay vì đứng tại chỗ chờ như Lý Anh Kiệt, anh lại tiếp tục ấn vào nút khẩn cấp.

Một lúc sau, một bác sĩ và một số y tả cuối cùng cũng đi tới.

Bằng tên của nữ bác sĩ có đôi má khi miệng nhọn ghi Mỹ Lệ trên ngực.

"Là ai ấn nút khẩn cấp? Không biết bẩm một lần sao? Nhắc nhở cái gì? Anh đang vội vàng đi đầu thai sao? Không thấy ghi vui lòng chờ hay sao?" Mỹ Lệ sốt ruột rồng lên. Mấy cô y tá nhìn thấy Lý Anh Kiệt đứng ở bên cạnh bàn y tá, kinh ngạc nói: "Anh liên tục ấn nút khẩn cấp sao? Không biết phải chờ đại bác sĩ của chúng tôi hay sao? Không hiểu quy củ gì mà dám đến bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi ư?"

Khuôn mặt của Lý Anh Kiệt hơi trấm xuống và nói: "Tôi đến nửa giờ trước và thanh toán hóa đơn. Những bệnh nhân đó đang trong tình trạng cấp cứu. Nếu cô phải làm những việc khác thì tôi đợi không thành vấn để. Nhưng cô lại không tới cấp cứu chỉ vì bận uống trà,cô còn y đức không?"

"Nếu là khoa khác tôi có thể hiểu là cô phải nghi nghi, nhưng đây là khoa cấp cứu. Khoa cấp cứu không phải mở cửa 24/24 sao?"

"Mở cửa 24 giờ? Anh muốn gì?" Mỹ Lệ nhìn Lý Anh Kiệt từ trên xuống dưới, thấy anh ta mặc đồng phục an ninh, cô ta nói với về mặt mia mai: "Bệnh viên Nhân Ái của chủng tôi đúng là mở cửa 24/24, nhưng đó là nhằm mục đích những người giàu có! Nhân viên bảo vệ như anh mà cũng muốn chúng tôi mở cửa 24 giờ một ngày ư?"

"Sau khi chúng tôi ăn uống xong mà ghé qua khám cho anh một chút thôi thì cũng đó là ân huệ của anh rồi. Tôi đã nói với anh là hiện chúng tôi đang đi uống trà chiều, khi trở về chủng tôi sẽ khám. Tai sao anh cử liên tục ấn nút khẩn cấp? Nếu không hài lòng thì anh có thể cút ra ngoài cùng với mấy bệnh nhân đó đi. Bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi ngay từ đầu đã không mở ra để dành cho người nghèo!"

Lý Anh Kiệt tức giận run lên, anh ta là đội trường an ninh của tập đoàn, không nói đến địa vị cao, ít nhất giới thượng lưu mà anh ta giao tiếp đều lịch sự với anh ta

Lúc này Lý Anh Kiệt tức đến nghiến răng nghiếnlai nói: "Các người đây chính là quá đáng tôi, sẽ đi khiếu nại các cô

"Khiểu nại?"

Nghe đến đây các y tá đều cười ngây ra với vẻ mặt không đồng tinh, có vẻ như cái gọi là khiếu nại rất nực cười.

"Khiểu nại? Vậy thì cử đi đi!"

Mỹ Lệ có một biểu hiện chế giễu trên khuôn mặt của cô ta,

"Tôi nói cho anh biết, bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi là bệnh viện do nước ngoài tài trợ và hệ thống y tế ở Dương Thành đơn giản là không thể kiểm soát được chúng tôi!"

"Muốn khiểu nại thì cứ việc đi! Hệ thống doanh nghiệp, hệ thống y tế, đồn cảnh sát, chính phủ, muốn gì cũng được!"

"Anh khiểu nại được chúng tôi thì tôi gọi anh là ông nội!"

"Bốp".

Bùi Nguyên Minh không chịu nổi nữa, lúc này tiến lên phía trước, tát Mỹ Lê khiến cô ta bắn về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.