*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay sau đó, Khổng Chí Minh chật vật đứng dậy, nhìn Bùi Nguyên Minh, cắn răng nói một câu: "Thực xin lỗi, tôi......
Tôi sai rồi..
" Tôi sai rồi!? Nghe vậy, Đường Tử Ngọc và những người khác gân như hoảng sợ, tất cả đều có biểu hiện kinh ngạc. Khổng Chí Minh là ai? Anh ta, một người trẻ tuổi như anh ta, đến Dương Thành chơi vài ngày, không biết đã giẫm chết bao nhiêu người. Nhưng vào lúc này, anh ta lại phải cúi đầu trước Bùi Nguyên Minh? Chẳng lẽ tên họ Bùi này có lai lịch gì lớn? Đường Tử Ngọc vốn vô cùng kiêu ngạo, lúc này trong mắt lóe lên một tia lo lắng. "Biết sai rồi?" Nhìn Khổng Chí Minh lúc này đang quỳ trên mặt đất, Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: 'Tôi đánh gãy tay anh, anh có phục không?”
Nghe đến đây, Khổng Chí Minh run rẩy toàn thân, lộ ra vẻ mặt còn tệ hơn là khóc. Có điều tất cả mọi người đều nhìn thấy Khổng Chí Minh sắp đem một cái răng vàng cần nát. Trong tin nhắn vừa rồi chỉ có một câu, nếu để cho Bùi Nguyên Minh không bằng lòng, vậy thì Khổng Văn Khưu sẽ tự tay giết chết anh! Khổng Chí Minh không đoán được xuất thân của Bùi Nguyên Minh, nhưng anh ta lại có thể khiến ông chú kiêng ky như vậy, điều này đủ cho thấy người trước mắt này thân phận không hề thấp. Lúc này, Khổng Chí Minh nặn ra một nụ cười khiêm tốn: "Thực xin lỗi, là tôi sai rồi!" "Tôi không nên bắt nạt nam nhân, tròng ghẹo phụ nữ, cũng không nên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuông!" "Anh đánh gãy tay tôi.
Tôi không chỉ khẩu phục mà còn là tâm phục”
. "Phục là tốt rồi!" Bùi Nguyên Minh nhìn Lý Anh Kiệt. Lý Anh Kiệt bước tới và đánh thẳng vào tay trái của Khổng Chí Minh. Vừa nói liên một cước đạp một cước, làm sao có thể thủ hạ lưu tình bây giờ? Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh và Lý Anh Kiệt cùng các thanh tra bị thương đi đến cổng chính bệnh viện. Trong quá trình này, ngay cả Đường Tử Ngọc kiêu ngạo và độc đoán cũng không dám mảy may ngăn cản. Bên ngoài, một số xe cấp cứu của bệnh viện nhân dân chạy đến và vội vã đón người đi. Mà Bùi nguyên Minh và Lý Anh Kiệt bóng người cũng từ từ biến mất. Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đã biến mất, Khổng Chí Minh toàn thân run lên, hồi lâu mới bấm điện thoại: "Chú, con không tin!" "Rốt cuộc lai lịch của anh ta là gì?" "Chẳng lẽ hắn chính là Thế Tử trong truyền thuyết? Đại thiếu?"