Phía dưới lầu của vườn hoa Hoàng Gia, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu hồng đậu trong bäi đậu xe riêng biệt. Có rất nhiều người đi ngang qua, ai nấy đều nhìn về chiếc xe với vẻ vừa hâm mộ vừa ghét bỏ.
Bên cạnh xe, một dáng người cao gây tựa vào xe, ai đi qua cũng đều chủ ý tới anh ta. Nhiều phụ nữ đã không ngại gọi anh ta là hoàng từ quyền rũ.
Một lúc sau, một mỹ nhân xinh đẹp và có phần kỳ lạ bước xuống từ vườn hoa Hoàng Gia.
Khi nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh, Trịnh Tuyết Dương có chút sững sở. Đây có còn là chống của cô không?
Bùi Nguyên Minh vừa nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đến gần, anh liền làm bộ lên xe nói: "Mời lên xe, người dep!"
Hai người lên xe, chiếc Rolls-Royce đột nhiên khời động, khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Trong xe, Bùi Nguyên Minh đưa tập giấy tờ ủy nhiệm trong tay cho Trinh Tuyết Dương, nói: "Tất cả tài liệu đều ở đây"Trịnh Tuyết Dương không giấu được về mặt kinh ngạc, cầm tài liệu lên xem qua một chút. Đặc biệt khi nhìn thấy trên đó có tên minh, cô liền tò mò hỏi: "Người tên Lý Đông Thành đó bỗng nhiên lại dễ nói chuyện vậy sao? Giấy chứng nhận đếu đã xong cả rói?"
Bùi Nguyễn Minh cười nói: "Tên Lý Đông Thành đó không được nhạy bén làm. Nhưng anh ta có một người anh trai, tên là Lý Hàn Thiên. Người này thì rất hiểu
chuyện." Trịnh Tuyết Dương cũng không hỏi nữa mà chuyển chủ để: "Tối nay em muốn tham dự một bữa tiệc kinh doanh để thảo luận về một bản hợp đồng, anh sẽ là tài xể của em nhé."
"Được rối, anh sẽ đi cùng em."
Nếu vợ muốn anh trở thành tài xế, đương nhiên anh không có lý do gì để từ chối.
Chiếc Rolls-Royce chạy trên con phố nhộn nhịp, một lát sau đã đến phố quán bar ven sông, cuối cùng dừng lại ở lối vào của một quán bar tên là Hoàng Gia.
"Em nói chuyện làm ăn ở đây sao?" Bùi Nguyên Mình đưa mắt nhìn nơi này, có chút kinh ngạc.
Trịnh Tuyết Dương gật đầu nói: "Khách hàng lắn này là một người đến từ thành phố Càng Thành. Nghenói anh ta là thuộc hạ của một trong bốn vị thiếu gia bậc nhất ở thành phố Cảnh Thành."
"Bốn vị thiếu gia bậc nhất tại Cảnh Thành ư?" Bui Nguyên Minh lån đầu tiên nghe toi những nhân vật này.
"Cái gọi là bốn cậu chủ lớn của thành phố Cảng Thành chính là những người thừa kế của bốn gia tộc hàng đầu tại Cảng Thành. Nhưng có một điểu thú vi, nghe nói người thừa kế của nhà họ Lý tại Cảnh Thành thực sự lại tên là Bùi Văn Kiên.” Trịnh Tuyết Dương giải thích.
Bùi Nguyễn Minh nhẹ nói: "Vậy thì tối nay đối tác làm ăn của em."
"Chính là người dưới trưởng của Bùi Văn Kiên. Nghe nói anh ta cũng xuất thân từ gia đình hạng nhất, dịa vị cũng không thấp."
Bùi Nguyên Minh cười nhẹ không nói gì.
Anh không biết người được gọi là cấp dưới của cậu chủ Bùi Văn Kiên từ Càng Thành tới là tình cờ muốn làm ăn với Trịnh Tuyết Dương, hay là do Bùi Văn Kiên cố tinh đặc biệt sắp xếp công việc này. Nhưng bây giờ người cũng ở đây rồi, có lẽ chỉ cần xem thử một chút là được.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh và Trịnh TuyếtDương bước vào quản bar Hoàng Gia. Xung quanh đột nhiên có tiếng nhạc chát chủa vang lên.
Thành thật mà nói, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không thích môi trường và phong cách này. Mà hiện tại lại là buổi tối, nên bên trong quán bar có rất nhiều người ra vào.
Trịnh Tuyết Dương năm tay Bùi Nguyên Minh đi đến khu vực ghế dài.
"Cô Tuyết Dương, ở dây."
Ngay khi Trịnh Tuyết Dương xuất hiện, vẻ ngoài mê hồn đã lập tức thu hút ánh mắt của vô số con sói đói trên cánh đồng.
Ngay sau đó, một cô gái cao lớn đứng lên từ khán đài ở giữa và vẫy tay với Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương bước tới và nhìn thấy một vài cô gái trẻ đang ngồi ghế dài với những món hàng hiệu thời trang xa xỉ. Trang phục của họ rất hợp thời trang nhưng cũng có chút gì đó khá phong trần.
Trịnh Tuyết Dương ghé vào tai Bùi Nguyễn Minh nói nhỏ: "Đều là những cô chủ con nhà giàu có của Càng Thành. Anh chủ ý cần thận đừng đắc tội mấy người này, sau này đều có thể cần tới sự hỗ trợ của ho
Rö ràng Trịnh Tuyết Dương đưa Bùi Nguyên Minhđến đây với một mục đích khác, chính là mang tới cho anh những nguồn lực dồi dào, sau này có thể tiếp tục thu hút đầu tư.