"Chuyện có nên bỏ qua hay không, mày nói không tinh, nó nói không tính!""Tao nói mới tính!"
"Ông mày còn chưa nói chuyện, mày còn dám nói
Trong lúc nói chuyện, anh ta không chút khách khí tát thêm mười mấy cái nữa!
Tát đến nỗi trên khuôn mặt đẹp trai của Phác Tuấn Sơn đều là dấu tay đỏ lòm làm hắn ta liên tục lui ra phía sau.
Phác Tuấn Sơn bụm mặt, lúc này về mặt hắn ta giận dữ, chi có thể củi đầu mờ miệng nói: “Người anh em này, tôi là Phác Tuấn Sơn, tôi là quản lý cấp cao của Thượng Tinh tài phiệt ở Đà Nẵng, anh em cho tôi một chút mặt müi!"
"Bốp.."
"Mặt mũi?"
Thanh niên tóc dài lại tát thêm cái nữa.
"Thượng Tinh tài phiệt chúng mày thì có mặt mũi
"Lý Đông Thành bị người đánh chết!" gi?"
"Lý Hàn Thiên tới Dương Thành ngay cả cái rằm cũng không dám đánh!"
"Chúng mày có biết mình đã đắc tội với ai khônghà?"
"Chỉ các loại bắt nạt kẻ yếu gì đó chúng mày, ở tinh Tam Lãng chủng mày còn có thể hoành hành ngang ngược!"
"Tại Dương Thành bọn tao, trước mặt Nap Lan Tuấn Vũ tao thì chúng mày có mặt mũi gi?" Sắc mặt Nạp Lan Tuấn Vũ lạnh lùng, trên mặt đều vẻ khinh miệt.
Phác Tuấn Sơn bụm mặt, về mặt khó coi, cả người run rẩy: "Anh là Nạp Lan Tuấn Vũ của dòng họ Nạp Lan?"