*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hôm nay người nào cũng không đi được!”
Kiếm khách đảo quốc đạp Ngô Kim Hổ tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Tổng giám đốc Bùi, khiến cậu thất vọng rồi!”
Ngô Kim Hổ lau máu tươi ở khóe miệng, gian nan đứng dậy.
“Cậu đi trước đi, tôi cản phía sau thay cậu.”
“Anh học được quá ít từ chỗ Đường Đao Doanh, rất nhiều thứ đều không học được, có thể làm tới bước này đã không tệ.”
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ bả vai Ngô Kim Hổ.
“Hôm nay là cơ hội hiếm có, tôi sẽ dạy cho anh một tiết”
Toàn thân Ngô Kim Hổ chấn động, trong đôi mắt hiện lên vẻ kích động, đời này chuyện anh ta hối hận nhất, là xuất ngũ trước tiên.
Bây giờ có cơ hội nghe tổng giáo đầu dạy bảo, anh ta chết cũng không đáng tiếc! Bên cạnh, Dã Khuyển cười mỉa một tiếng, nói: “Thế tử Minh, đầu óc cậu bị nước vào rồi hả?”
“Cậu có biết vị kia là ai không? Ông ấy là Kiếm Thiên Vương trong tám đại thiên vương của tài phiệt thượng tỉnh phân bộ Đại Hạ!”
“Sao cậu có thể là đối thủ của ông ấy? Kiếm Thiên Vương người ta, một kiếm có thể chém cậu thành hai đoạn rồi!”
Lúc này Kiếm Thiên Vương cũng có vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Cậu rất có dũng khí, lát nữa lúc tôi vung kiểm, tốc độ sẽ nhanh một chút, cho cậu chết thoải mái chút”
Kiếm phong của Kiếm Thiên Vương dời đi, chỉ về phía Bùi Nguyên Minh.
Mà lúc này, đám Ngô Kim Hổ cảm nhận được áp bách trước nay chưa từng có.
Đây quả thực là sát ý giống như thực chất.
“Một khi đã như vậy, tôi cũng sẽ cho ông chết thoải mái một chút”
Bùi Nguyên Minh cười từ chối cho ý kiến, nhận lấy đường đao của Ngô Kim Hổ.
“Kim Hổ, anh nhìn thật kỹ, đường đao của Đường Đao Doanh chúng ta, là dùng như thế này...”
Bùi Nguyên Minh bày ra tư thế của người hướng dẫn.
Mà lúc này Kiếm Thiên Vương ở phía đối diện lộ ra vẻ mặt rét lạnh, khi nào thì một người bình thường cũng có thể làm ra vẻ trước mặt mình như thế này? Ngay sau đó, trường kiếm của Kiểm Thiên Vương ra khỏi vỏ, trực tiếp chém về trước: “Cậu đã muốn chết, vậy tôi tiễn cậu ra đi!”
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời, Bùi Nguyên Minh bước lên một bước, đường đao trong tay quét ngang mà ra, tốc độ nhanh như hư ảnh.
“Đường đao! Đường đao!”
Vẻ mặt Ngô Kim Hổ kích động, anh ta lại được nhìn thấy tống giáo đầu cầm đao.
Năm đó một người một đao, anh giết năm cường quốc lớn không còn manh giáp.
Hôm nay, một đao này vẫn rung động như lúc trước.
- -----------------