*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đã chết! Thật sự đã chết! Lúc này tinh nhuệ Băng Quốc, không có tình cảm quần chúng xúc động như trong truyền thuyết, cũng không có thề sống thề chết báo thù như trong truyền thuyết.
Ánh mắt bọn họ nhìn Bùi Nguyên Minh chỉ có sợ hãi, sợ hãi vô tận.
Tam thánh Taekwondo, tám đại thiên vương, người như vậy đều đã chết trước mắt mình.
Đặc biệt là thủ đoạn của Bùi Nguyên Minh có thể nói là không thể ngờ tới.
Nếu anh dùng sát chiêu, các loại tuyệt chiêu gì đó có thể đè chết mấy người này, tất cả mọi người còn có thể lý giải.
Nhưng Bùi Nguyên Minh chỉ dùng tay phải, chỉ dùng một cái tát vô cùng đơn giản như vậy, đã tát chết cao thủ lớn như Đoạn Hạo Hiên! Một cái tát này, gần như giống như có ma lực! Lúc này, rất nhiều tinh nhuệ của Băng Quốc vô cùng sợ hãi! Mọi chuyện, giống như là một cơn ác mộng không có biện pháp tỉnh lại.
Tuy bọn họ người đông thế mạnh, tuy cả đám bọn họ đều có vũ khí nóng.
Nhưng lúc này căn bản không có người dám tiến lên liều mạng.
Bùi Nguyên Minh rút khăn tay ra, vẻ mặt lạnh nhạt bắt đầu chà lau ngón tay: “Đêu quỳ xuống đầu hàng, tôi sẽ không giết các người.
”
Quỳ xuống? Đầu hàng? Hiện giờ còn hơn trăm tên tinh nhuệ của Băng Quốc, cả đám đều có kích thích hộc máu.
Trong bọn họ có rất nhiều binh sĩ xuất ngũ của Băng Quốc, thực lực không tâm thường.
Tuy hiện giờ bọn họ bị dọa mất mật, căn bản không dám tiến lên.
Nhưng vấn đề là, một người bắt một đám người quỳ xuống! Vị thế tử Minh này cũng quá kiêu ngạo! Quá càn rỡi Sao anh có thể nhục nhã người khác như vậy? “Giết cậu ta! Giết cậu ta báo thù cho phó đại diện An!”
Lúc này khóe mắt mấy tinh nhuệ cấp bậc thủ lĩnh giật giật, không kìm lòng nổi đứng dậy.
“Bọn họ không chết, chúng ta đều phải chết, ông Phác và đại diện Lý sẽ không tha cho chúng ta đâu!”
Một đám tỉnh nhuệ nghe thấy thế sát ý trong mắt tỏa ra bốn phía.
“Làm càn!”
Bây giờ là Đường Nhân Đồ lạnh giọng mở miệng.
Anh ta không cho phép một đám phế vật sỉ nhục tổng giáo đầu.
Tay phải của Đường Nhân Đồ chạm vào chuôi đao, lóe lên sắc bén, mấy thủ lĩnh mới mở miệng